Điền Minh Ảnh sửng sốt:
- Đòi... đòi nợ?
- Phải. Cô nợ tôi 10 tỷ 500 triệu. Tính theo lãi ngân hàng, lấy hữu nghị
8% 1 năm. Lãi kép 10 năm là 22 tỷ 600 triệu. Ngày mai kế toán của tôi gửi hoá đơn chi tiết, mời cô thanh toán ngay.
- Dạ?
Điền Minh Ảnh tái mặt, há hốc miệng, không ngờ Lăng Việt đòi tiền. Hắn cười nhạt khinh bỉ:
- Cô không phải gái bán dâm, cũng không phải bạn giường, là người yêu cũ đàng hoàng. Tôi không định tính toán với cô. Nhưng cô không biết điều, tôi buộc phải tính toán. Đã muốn cá chết lưới rách thì đừng trách tôi tuyệt tình.
- Em... Nhưng mà...
- Cô là thiếu phu nhân Diêu gia bao năm, đừng nói không có 22 tỷ nhé. Hồi đó cô vay tiền tôi để chữa bệnh cho mẹ, hứa sẽ trả. Chính miệng cô nói, tôi cũng không kề dao vào cổ bắt vay. Sao? Giờ giàu có, nhiều tiền, vẫn không muốn trả nợ cũ?
Điền Minh Ảnh đỏ mặt tía tai, vừa tức vừa xấu hổ, oán hận đáp:
- Em sẽ trả.
Lăng Việt gật gù hài lòng, vẫy tay ra hiệu cho Lý Đường.
Y ném một bức ảnh xuống bàn.
Điền Minh Ảnh liếc qua, mặt tái mét, hai tay đan chặt nhau. Ả không nhặt ảnh, không dám ngẩng lên.
Khổng Tư tò mò nhìn qua nhìn lại, cầm ảnh lên xem.
Trong ảnh là một người đàn ông đẹp trai lồng lộng đang ôm một cô gái. Chỉ thấy mặt người đàn ông, góc chụp không thấy được mặt cô gái nhưng căn cứ vào biểu hiện của Điền Minh Ánh, Khổng Tư đoán cô gái chính là
à.
Cô lập tức hiểu ra màn kịch này.
Lăng Việt nhìn xoáy vào mặt Điền Minh Ảnh, hắn học:
- Điền Minh Ánh, tôi hỏi cô... thắng này là thằng nào?
- A... Chuyện... chuyện đã qua lâu rồi. – Điền Minh Ảnh sợ hãi lắp bắp, hai tay run rẩy. – Giờ anh mới hỏi... có ích gì.
Lăng Việt gật gù:
- Chuyện qua lâu rồi sao không để nó qua luôn đi, đào bới lại, phun vào mặt vợ tôi làm gì? Cắt câu lấy chữ, bóp méo sự thật là cô. Khuấy đục nước là cô... Muốn phá hoại mối quan hệ của tôi và Khổng Tư cũng là cô. Giờ còn dám nói chuyện qua lâu rồi...
Lăng Việt không mắng nhiếc, không chửi bới, từng câu từng chữ nhả ra nặng nề nhấn nhá lại đáng sợ hơn gấp vạn lần so với hét vào mặt đối phương.
- Em... Em chỉ nói sự thật. Lúc đó anh đang yêu em nhưng bức xúc ngủ với thư ký. Em biết chuyện, quá thất vọng nên mới ôm Trịnh Tường 1 cái.. Em không làm gì có lỗi với anh cả.
Soạn.
Lý Đường quăng một xấp ảnh lên bàn, khinh bỉ lắc đầu.
Ảnh xoè ra, rơi cả xuống đất. Điền Minh Ảnh thất kinh, bất động nhìn trừng trừng.
Khổng Tư nhặt lên xem.
Đều là ảnh giường chiếu của Điền Minh Ánh và gã đàn ông mà ả ôm khi
nãy – Trịnh Tường.
Câu trước ả vừa bảo không làm gì có lỗi với Lăng Việt, câu sau Lý Đường ném ảnh ả ngủ với đàn ông ra vả mặt ả.
Không còn gì để nói.
Khổng Tư bỏ ảnh xuống, cười khẩy tức tối:
- Thì ra... Chị cắm sừng Lăng Việt, bị hắn phát hiện. Hắn cắm sừng lại để
trả đũa... Hai người ông ăn chả bà ăn nem rồi tan đàn xẻ nghé. Thế mà chị
dám nói hắn bức xúc ngoại tình? Điền Minh Ánh, da mặt chị cũng dày thật.
Thảo nào ngang nhiên đi cướp chồng người khác.
- Cô thì biết cái gì. – Điền Minh Ánh quát lớn. – Lăng Việt giống như con
thú chỉ biết đòi hỏi tình dục, tôi chịu không nổi nên mới...
Nên mới ngủ với thằng khác vào ban ngày, đổi khẩu vị?
Khổng Tư không thèm nói lại, ngoài khinh bỉ chỉ có coi thường.
Điền Minh Ánh nhìn thẳng vào Lăng Việt, mắt đỏ rực rơm rớm nước:
- Anh nghĩ tôi muốn ngoại tình sao? Anh đi tối ngày, không quan tâm đến tôi. Mẹ tôi nằm viện, tiền lúc nào cũng thiếu nhưng anh chỉ “cho vay”
nhỏ giọt, khiến tôi có cảm giác tôi là một con điểm, phải để anh chịch thì
mới có tiền. Cái tôi cần là người yêu hết lòng hết sức vì tôi, làm chỗ dựa tinh thần cho tôi chứ không phải một cái máy chịch phun tiền.
răng.
Lăng Việt nhíu mày, mặt nhăn lại hung ác.
Lý Đường tức điên, muốn chửi nhưng sợ Lăng Việt, không dám hé
Im lặng một hồi, Lăng Việt thở ra từ từ, giọng trầm nặng nề:
- Cô không muốn làm điểm để tôi chịch lấy tiền nên ra ngoài cho Trịnh Tường chịch miễn phí, đổi lấy việc gã làm chỗ dựa tinh thần cho cô hả?
- Sau đó cầm tiền tôi cho nuôi “chỗ dựa tinh thần”, còn oán trách tôi là máy chịch phun tiền?
Điền Minh Anh thở phì phì, không đáp trả được.
- Nếu không có máy chịch, mẹ cô đã chết luôn lúc đó, làm gì sống được tới mấy năm mà nhìn cô cướp chồng người khác. Nói cho cô biết, nếu không phải vì yêu cô, tôi chẳng thèm lên giường với loại gỗ mục chỉ biết nằm ngửa rên rỉ giả tạo. Cô chê tôi nhu cầu lớn, lúc nào cũng tỏ ra miễn cưỡng khi ngủ với tôi. Một đêm 2 lần đã kêu đau nhức, mệt mỏi... cần đồ bồi bổi, chung quy lại chỉ là đòi tiền. Bồi bổ để ban ngày chạy tới nhà Trịnh Tường cưỡi ngựa như điên. Tôi có video đấy...
hển.
Điền Minh Ánh đang định cãi, nghe câu cuối, há hốc miệng thở hổn
Lăng Việt đay nghiến:
- Đêm hôm trước cô vừa kêu mệt, không làm nổi, đau đớn này nọ... sáng hôm sau cô nhún như điên trên bụng Trịnh Tường, đòi hắn chịch đến chiều. Tôi cố tình tuyển thư ký, cố tình chịch ả cho cô phát hiện ra đấy... Sao nào? Cô cảm thấy bị cắm sừng đau đớn lắm hả? Cô mà cũng có tư cách tổn thương ư?
Lăng Việt đập rầm xuống bàn khiến cả Khổng Tư và Điền Minh Ảnh giật thót.
Khổng Tư tức lộn ruột. Tức thay Lăng Việt, hận bản thân quá ngu xuẩn,
tự nhiên lại đi tin lời con điểm kia, nghi ngờ Lăng Việt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!