- [Cậu... Tôi là bạn Lăng Việt... Cậu nói dối. Lăng Việt không thích đàn ông.
- Cần gì thích. Hắn chưa từng nói thích tôi nhưng không thể xua đuổi tôi
khỏi cuộc sống. Đêm nào cũng nhớ đến tôi rồi bứt rứt khó chịu, muốn bóp
chết tôi để toàn tâm toàn ý với Khổng Tư nhưng không dám. Hắn càng giấu
kín mối quan hệ với tôi, càng chứng tỏ hắn sợ thừa nhận... Tôi khơi dậy sự
yếu đuối và bất an trong hắn, là nửa còn lại mà hắn khiếm khuyết, là thứ hắn muốn sở hữu nhưng vĩnh viễn không thể có. Điền Minh Ánh... hắn khao khát
được giống tôi... Chị có hiểu không... Tôi là mặt trời, hắn là mặt trăng.
Bá Hiên nhếch mép cười, ánh mắt thách thức chiếu vào Lăng Việt.
Hắn trừng trừng nhìn lại, căm ghét mà bất lực.
Khổng Tư và Lý Đường nín cười muốn nội thương.
- [Không...]
Lời của Bá Hiên gây hiểu lầm quá lớn khiến Điền Minh Ánh nghĩ lệch lạc.
Ả không thể chấp nhận Lăng Việt thích đàn ông, cặp kè với đàn ông.
Bá Hiên tung sát chiêu:
- Điền Minh Ánh... Chị không biết mặt tôi nhưng tôi biết chị. Chị già rồi ... Tã rồi. Chị đã qua một đời chồng, có một đứa con, lấy đâu ra tự tin về sự hấp dẫn của mình vậy? Chị đấu không lại Khổng Tư, làm gì có cửa so với tôi.
- [Khổng Tư có biết Lăng Việt chơi cả đàn ông không?] – Điền Minh Ảnh hét lên, mất bình tĩnh.
- Không biết. Hi hi... - Bá Hiên cười gian. – Lăng Việt một ngày chiến 3 - 4 hiệp vẫn phơi phới như thường... phát hiện kiểu gì?
- [...]
Điền Minh Ánh nghẹn họng, chỉ nghe tiếng thở phì phì.
- Tóm lại, chị đừng gọi điện nhắn tin cho hắn nữa. Đừng vin vào cái danh người yêu cũ, bạn cũ, làm phiền cuộc sống của người khác. Chị yêu Lăng Việt mấy năm, đã từng được sờ vào điện thoại riêng của hắn chưa? -[...]
Chiếu tướng.
Hết cờ.
Khổng Tư khâm phục Bá Hiên sát đất.
Cô không biết quá khứ Điền Minh Ảnh có được phép sờ vào điện thoại số cá nhân của Lăng Việt hay không, giờ Bá Hiên hỏi, Điền Minh Ánh cấm khẩu, chứng tỏ ả chưa từng được động vào.
- Vậy đấy. – Bá Hiên cười khùng khục khoái chí. – Khổng Tư và tôi đều rất ... rất đặc biệt với Lăng Việt. Hắn không thể bỏ hai chúng tôi. Còn chị chẳng là cái thá gì. Gọi hàng trăm cuộc, nhắn hàng trăm tin hắn cũng chẳng thèm nghe, không trả lời...
- [Nói láo...]
- Đừng tìm cách phá hoại cuộc sống của bọn tôi nữa.
Nói xong, Bá Hiến cúp máy.
Lý Đường nhịn không nổi, phì cười, ngã khỏi ghế cười như phát rồ, nhại lời Bá Hiên:
- “Không thể xua đuổi tôi khỏi cuộc sống. Đêm nào cũng nhớ đến tôi rồi bứt rứt khó chịu, muốn bóp chết tôi để toàn tâm toàn ý với Khổng Tư nhưng
không dám.” Ha ha... Bá Hiên, anh lạy mày... Thánh chơi chữ, chúa tể nghĩa bóng, ông hoàng lừa đảo...
Khổng Tư cười theo.
Chỉ có Lăng Việt cười không nổi.
Hắn nhìn chằm chằm Bá Hiên, lệ khí phun trào trong mắt. Bá Hiền thách thức nhìn lại.
Hồi lâu, Lăng Việt gật gù:
- Đúng... Cậu là phần khiếm khuyết mà tôi muốn có nhưng không thể có. Tôi muốn giống cậu... Muốn làm mặt trời của Khổng Tư.
- Nhưng Khổng Tư không yêu mặt trời, cô ấy yêu mặt trăng – Bá Hiến
cười lạnh, trong đáy mắt loé lên sự chua chát.
Lăng Việt im lặng, sắc mặt tăm tối không thể đọc ra suy nghĩ.
Chó con đúng là chó con, là bạn thân nhất, hiểu cô nhất.
Hả hê chết cô rồi...
Sung sướng quá đi mất. Biết thể để cậu trị Điền Minh Ánh sớm hơn.
Dù không giải quyết triệt để cũng vả cho ả mấy cú tỉnh ngộ để ả đừng có ngày đêm tơ tưởng đến người đàn ông của cô.
Lý Đường ngừng cười, lên ghế ngồi ngay ngắn, nói với Bá Hiên:
- Ả sẽ không bỏ cuộc. Điền Minh Anh không phải loại dễ bỏ cuộc. Ngày
xưa, sự kiên trì của ả là thứ mấu chốt khiến đại ca rơi vào lưới tình. Ả khiến người khác tưởng rằng ả là người tốt. Tất cả đều bị sự tận tâm của ả thuyết phục, tưởng ả dốc hết lòng hết sức đối đãi, móc hết tim phổi cho đại ca. Tưởng ả yêu đại ca bằng cả sinh mạng...
Lăng Việt cúi đầu, châm một điếu thuốc nữa, mặt âm trầm, đôi mắt lần quất oán hận và nuối tiếc.
- Bùm... - Lý Đường mở to mắt, làm động tác tay mô phỏng một vụ nổ. – Cho đến khi ả bỏ trốn không một lời từ biệt, không đả động gì đến ơn huệ và món nợ khổng lồ... Tất cả mới ngã ngửa. Một phi vụ lừa tình thế kỷ...
A...
Thì ra...
Sự oán hận và nuối tiếc trong mắt Lăng Việt khi nhìn thấy Điền Minh
Ánh chính là vì vậy.
Vì ả lừa hắn.
Vì ả lợi dụng, khiến hắn sa vào lưới tình để đào mỏ...
Vì ả giả vờ yêu hắn...
Cho nên hắn oán hận và nuối tiếc.
Có lẽ tiếc thanh xuân, tiếc tình yêu hắn đã dành cho ả, tiếc tâm ý dồn vào sai người.
Hoặc có thể là “hối tiếc”, “hối hận” vì đã để bị lừa.
Khổng Tư muốn ôm hôn Lăng Việt, muốn lột trần hắn, đè xuống cưỡi ngựa một trận điên đảo.
Bá Hiến thắc mắc:
- Với bản lĩnh của hai người, khi ả bỏ trốn, muốn tìm lại đâu có khó.
- Ừ. Không khó. – Lý Đường gật gù, mắt loé sáng độc địa.
Khổng Tư kinh ngạc, tim nhói lên mấy cái.
Tìm được nhưng Lăng Việt không đi gặp, không níu kéo, không bắt về.
Hắn biết Điền Minh Ánh ở chỗ nào mà vẫn mặc kệ, để ả đến với Diêu Thượng,
để ả thích làm gì thì làm.
Trời đất...
Toàn thân Khổng Tư nhẹ hẫng.
Tình yêu của Lăng Việt với Điền Minh Ảnh chỉ như vậy. Ngay sau khi bị
bỏ hắn còn không ráo riết bắt người về nhốt bên cạnh, vậy thì sau 10 năm, ả
làm gì có cửa.
Rõ ràng hắn yêu Khổng Tư nhiều hơn, yêu mãnh liệt, dữ dội, độc đoán
hơn. Cô vừa bỏ đi hắn đã nháo nhào bổ đi tìm, túm cổ gào thét hỏi vì sao.
Cô chỉ có một thắng bạn thân là gay mà hắn cũng ghen đứng ghen ngồi,
cấm đoán đủ đường, lắp camera kiểm soát không cho đến nhà chơi, cấm
nhắn tin gọi điện.
Cô tắt điện thoại, hắn xồng xộc tới cãi vã, bắt cô phải gào vào mặt hắn
khi ghen tuông, giữ hắn, giành giật hắn, không được để phụ nữ khác có cơ
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!