Cô rít lên:
- Sao nào? Giờ anh không cần phải lăn tăn Tiểu Vinh có chuyện gì không. Anh tới đó ngoài công dụng làm chỗ dựa cho Điền Minh Ánh, chắc chỉ được tích sự làm tài xế khi thằng bé sốt cao quá không thể để ở nhà, phải đưa đi bệnh viện. Nhưng Lăng Việt, nếu Điền Minh Ánh cần sự cứu giúp khẩn cấp, ả sẽ không gọi anh từ ngàn dặm xa xôi chạy tới cho tốn thời gian mà bế ngay con xuống đường bắt taxi hoặc gọi xe cấp cứu. Cứu người như cứu hoả, ngu hay sao lại đi gọi điện cầu cứu một kẻ ở tít tận đâu đâu không biết bao giờ mới tới. Cái ả cần không phải là cứu con, mà là sự thương hại của anh, bờ vai anh, lòng tốt của anh. Ả lợi dụng sự áy náy của anh với Diêu Thượng, lợi dụng con trai Diêu Thượng, muốn câu kéo anh...
... - Lăng Việt ngồi im như tượng, ánh mắt tăm tối khác thường.
- Những thằng đàn ông nghe người yêu cũ gọi điện cầu cứu mà hộc tốc chạy tới, một là bị ngu; hai là còn vương vấn tình cũ, muốn nương vào cơ hội này gần gũi người cũ, vin vào “áy náy”, “đáng thương”, “tình người”... để dây dưa không dứt, khiến vợ ghen tuông khó chịu. Người thông minh, có tiền sẽ gọi cấp cứu, sai người làm lo liệu. Còn kẻ muốn tự đến, muốn tự tay chăm sóc mẹ con người yêu cũ, là thắng bỏ đi. Đáng bị đá ra đường cho chó tha quạ mổ. Đáng bị vợ bỏ, người yêu bỏ.
Lăng Việt ngậm tăm. Ánh mắt càng tối hơn.
Khổng Tư nói một hồi, đỡ bực, hạ giọng hỏi:
- Lăng Việt, giờ anh còn muốn tới chỗ ả nữa không?
- Không.
Giọng trầm nặng nề lập tức vang lên. Sự quyết đoán khiến cô nhẹ nhõm
đôi chút nhưng cũng bất mãn:
- Lẽ ra anh nên trả lời như thế ngay từ khi em hỏi lần đầu. Càng chần chừ càng chứng tỏ anh còn vấn vương tình cũ.
Nếu dứt khoát ngay, làm sao thấy được sự hùng hổ, cay nghiệt của
Khổng Tư. Sao mà thấy cô ghen tuông, muốn giữ hắn lại. Cũng không được nghe những điều cô nghĩ.
Ánh mắt Lăng Việt tối thêm. Lồng ngực nôn nao khó tả.
Thì ra cún con của hắn nghĩ như vậy...
Lạnh lùng, lý trí, ác liệt.
Hắn mà phạm sai lầm, dù chỉ một lỗi rất nhỏ, sẽ lập tức bị đá bay lên cung trăng.
Khổng Tư không muốn hắn đi, muốn hắn ở nhà, giữ rịt hắn không buông.
Ruột gan hắn lộn tùng phèo nôn nao xao xuyến, phải cố kiềm chế để không toét miệng cười.
Hắn muốn nghe, muốn thấy sự ghen tị của cô, lẩm bẩm hỏi:
- Em không muốn anh đi?
- Không muốn. – Khổng Tư quát lớn, mắt long lanh nước, trông vừa dữ
tợn vừa như sắp khóc.
- Nếu anh cố chấp muốn đi...
- Vậy cút luôn... Cút luôn và ngay... Chúng ta chia tay.
Tim Lăng Việt nhói lên mấy cái, hừ lạnh:
- Câu trả lời sai. Cho em nói lại. Nếu anh cố chấp muốn đi nhưng không
chịu chia tay em?
- Tôi chặt chân anh.
Khổng Tư ném điện thoại của Lăng Việt xuống đất, chỉ tay vào mặt
hån:
- Lăng Việt... Anh bước ra khỏi cửa một bước cho tôi xem... Bà đây đánh gãy chân anh. Để xem Điền Minh Ánh có đến chăm anh, hầu hạ anh ăn cơm uống nước, xóc lọ hộ anh không.
Mắt Lăng Việt loé sáng.
Hắn vùng đứng lên, lao tới ôm ngang người Khổng Tư, vác lên vai.
- Á... Làm gì vậy? – Khổng Tư hét thất thanh.
Lăng Việt vác cô vào phòng ngủ, sập rầm cửa, ném cô lên giường. Khổng Tư chưa kịp định thần đã bị hắn chồm lên người, xé quần áo. Mắt Lăng Việt sáng quắc như thú dữ, hơi thở nặng nề, bộ hạng hưng phấn quá độ trông vừa hung ác vừa nguy hiểm. Khoé miệng hắn nhếch lên càng khiến khuôn mặt trở nên gian tà độc địa.
Khổng Tư sửng sốt, ngơ ra, bị hắn lột trần trong tích tắc.
Hắn cởi phăng quần áo, chồm lên người cô, kề đầu gậy vào cửa mình thúc điên cuồng.
- Á... A... a... Đau quá... - Khổng Tư hét lên.
Sau đó nhớ ra Lý Đường còn đang ở ngoài, cô bịt chặt miệng chịu đựng
cơn đau như xé dưới hạ thân.
Phập phập hai lần, gậy thịt đâm lút cán, chôn chặt trong động.
- Um...
Khổng Tư ôm lưng Lăng Việt, cắm vào vai hắn trả đũa.
Hắn thở hồng hộc, mắt mờ đục vì sướng, luồn tay ôm siết vai và lưng Khổng Tư, dồn sức xuống hông thúc hùng hục.
- Á... a... đau... đau chết đi được... Trâu già... động dục...
Khổng Tư nức nở vừa chửi vừa kêu, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng. Cơn đau nhanh chóng qua khi gậy thịt bắt đầu đâm rút cuồng loạn,
ma sát liên hồi kích thích dịch tiết ra bôi trơn mật đạo.
Lăng Việt hít hà, động nhanh, mạnh, dữ dội, dùng tình dục điên cuồng
để phát tiết sự hưng phấn không thể diễn tả bằng lời.
- Ưm... ưm... Từ từ... Vội đi đâu...
- Vội để làm đủ 10 lần một đêm.
- Muốn thượng... mã phong mà chết?
- Muốn chơi chết em. – Hắn ngoạm môi cô mút mạng, thọc lưỡi vào.
Hạ thân đánh bành bạch vào mông đùi cô, gậy thịt đóng cọc thụp thụp không ngừng nghỉ, miệng hắn rên rỉ lời thô tục:
- Muốn
***
chết em...
- Trâu già... khốn kiếp.
Khổng Tư cắn môi hắn, nước mắt sinh lý rớt ra.
Lăng Việt khúc khích cười khoái chí
- Trâu húc có sướng không?
- Cái ấy trâu có to không? Dài không? Đâm toé nước ra rồi...
- Câm miệng. – Khổng Tư oán hận nức nở, mặt nóng bừng.
- Nước chảy nhanh quá... lỗ thịt bóp chặt ấy trâu. mút thành nghiện
rồi chứ gì?
- Dâm tặc.
- Còn câu chửi nào mới hơn không?
Khổng Tư mê mẩn dưới thân hắn, bị hắn phi hùng hục, sướng đờ cả người, làm gì nghĩ được câu chửi nào hay ho mỹ miều hơn. Cô xuýt xoa, ưỡn hông bóp chặt vách động tận hưởng cọc thịt khủng bố đâm chọc thân thể mình.
- Đúng rồi... chỗ đó... Thúc vào cạ đi.
- Thế này?
Lăng Việt thúc lên trên cọ xát liên hồi vào điểm mà Khổng Tư muốn.
Cô vật vã rên rỉ, ngân nga lên bổng xuống trầm, câu hai chân lên người hẳn đong đưa mông:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!