Khổng Tư khó chịu kinh khủng, chỉ muốn tắt máy, kéo số ả vào sổ đen.
Nhưng làm thế giải quyết được một lần, không thanh toán triệt để. Ả có
thể đổi số khác, đến tìm...
Khổng Tư mang điện thoại ra phòng khách giơ cho Lăng Việt xem.
Hắn nhướn mày một cái rồi nhìn chằm chằm cô, bất động. Không nói
cũng chẳng có biểu hiện nào chứng tỏ hắn muốn lấy lại điện thoại.
Khổng Tư gạt nghe, giọng nhẹ nhàng ngọt ngào hết cỡ:
- Alo...
- [Alo... Điện thoại của Lăng Việt phải không ạ?] – Giọng Điền Minh Ánh
vang lên, nghẹn ngào như vừa khóc.
-
- Đúng rồi. Lăng Việt đang tắm. Minh Ánh, chị sao vậy?
- [À... Khổng Tư...] – Điền Minh Ánh có vẻ thất vọng. - [Lăng Việt không
tiện nghe điện thoại sao?]
- Không tiện... Anh yêu... Minh Ánh gọi... - Khổng Tư kêu to, gọi người
vô hình nào đó trong nhà tắm trong khi Lăng Việt ngồi ngay trước mặt
cô.
Lý Đường đứng rửa bát ở bếp lập tức diễn hộ, kêu lên:
- Em nghe đi... Xem có chuyện gì.
Khổng Tư hết hồn, không ngờ Lý Đường đáp.
Lăng Việt cũng chỉ liếc một cái vào bếp, không ý kiến gì. Khổng Tư lại ngọt ngào giả tạo:
- Lăng Việt bảo tôi nghe. Có chuyện gì vậy?
Điền Minh Ánh chỉ nghe thấy tiếng đàn ông từ xa vọng lại, không phân biệt được giọng Lý Đường và Lăng Việt, tiu nghỉu thấy rõ:
- [Cũng... không có chuyện gì. Tiểu Vinh sốt cao, một mình tôi không biết phải xoay sở thế nào...]
Khổng Tư mở to mắt, cười khẩy không thành tiếng. Cơn điên bùng lên trong ngực.
Con ả ốm, ả gọi cho “chồng” người khác làm gì?
Cô vận dụng hết tất cả kỹ năng diễn xuất, giả vờ lo lắng:
- Tiểu Vinh sốt sao? Chị đang ở nhà một mình?
- [Phải... Chỉ có tôi và thằng bé.] – Điền Minh Anh tỏ ra đáng thương, giọng mũi thút thít.
Lăng Việt không có phản ứng nhiều khi nghe tin con trai Điền Minh Ảnh sốt. Ruột gan Khổng Tư thót lên hú vía. Cô nén giận, giả vờ quan tâm:
- Sốt bao nhiêu độ? Đã uống thuốc chưa?
- [Gần 39 độ. Đã uống thuốc hạ sốt một lần lúc chiều nhưng giờ lại sốt lên. Tôi sợ quá... Trước đây thắng bé chưa từng sốt cao kiểu này... Chắc về đây không quen khí hậu nên...]
Ả ngừng lại, thút thít khóc.
Khổng Tư đảo mắt:
- Vậy giờ chị cần gì, tôi bảo Lăng Việt mang đến cho.
- [A...] – Điền Minh Ảnh ngạc nhiên.
Chắc ả không ngờ Khổng Tư dễ dãi như vậy.
- [Tôi... tôi cần một cái nhiệt kế thuỷ ngân. Nhà tôi có hai cái nhiệt kế
điện tử nhưng đo sai lệch nhau mấy phẩy, không biết chính xác là bao nhiêu. Tiện thể mua hộ tôi mấy chai điện giải, nhà vừa hết...]
tôi.
- Được. Để tôi bảo Lăng Việt. Chỉ thế thôi phải không?
- [Chỉ thế thôi. Thuốc hạ sốt vẫn còn...]
- Được. Chị chờ nhé, Lăng Việt sẽ đến ngay. Anh ơi...
Khổng Tư hô lên một tiếng rất lớn rồi mới cúp máy.
Cúp xong, cô trầm sắc mặt, khoanh tay trước ngực nhìn Lăng Việt kết
Hắn chột dạ, mở to mắt chớp chớp, ngồi thẳng người:
- Anh không biết gì hết... Hôm nay cô ta mới gọi. Trước đó không có. Bộ dạng thành khẩn khai báo, hứng thú với phản ứng của Khổng Tư nhiều hơn quan tâm mẹ con Điền Minh Anh khiến cô hài lòng, gật gù tóm tǎt:
- Tiểu Vinh sốt 39 độ, Điền Minh Ánh chỉ có một mình với thằng bé, rất sợ hãi nên gọi cho anh, muốn anh tới đó động viên, ôm ấp, hôn hít gì đó cho đỡ sợ chăng...
Giọng cô chua lòm. Lông mày Lăng Việt khẽ nhíu.
- Chị ta đoán thắng bé không quen khí hậu, nhờ anh mua một cái nhiệt kế thuỷ ngân vì hai cái nhiệt kế điện tử đang có sai lệch mấy phết, sợ không chính xác... Và mua thêm mấy chai điện giải. Thuốc hạ sốt vẫn còn.
Lăng Việt đảo mắt, chớp chớp tỏ vẻ không hiểu.
Khổng Tư cười nhạt:
- Em cũng không hiểu trẻ con ốm sốt cần những gì. Em chưa từng nuôi trẻ con, không biết 39 độ đã là sốt cao chưa... Hình như anh cũng không biết mấy cái đó.
Lăng Việt khẽ gật đầu.
- Vậy xem chừng chúng ta không giúp gì được cho Điền Minh Ảnh trong việc khiến Tiểu Minh hết sốt. Chị ta nuôi con lớn như vậy, kinh nghiệm nhiều
hơn chúng ta. Gọi cho anh chỉ vì muốn anh tới đó chìa bờ vai ra làm chỗ dựa mà thôi. Anh có đi không?
Tim cô đập mạnh mấy nhịp.
Lăng Việt thăm dò:
- Em có muốn anh đi không?
- Em hỏi anh có muốn đi không?
Lăng Việt chần chừ, không trả lời.
Khổng Tư nhíu mày, đôi mắt toé lửa:
- Anh muốn đi? Muốn tới đó làm chỗ dựa cho chị ta? Muốn chị ta ngả vào lòng anh khóc lóc, bày ra bộ dạng yếu đuối mẹ goá con côi, tìm kiếm hơi ấm từ anh?
- Ha... - Khổng Tư cười gắn. – Vậy cút đi... Anh lập tức cút đến đó cho tôi. Cái chị ta cần không phải sự trợ giúp của anh để thắng con khỏi ốm... Mà cần một người đàn ông làm chỗ dựa. Anh muốn tới cho chị ta dựa?
- Em muốn anh tới?
- Điên sao? – Khổng Tư nổi khùng lên, hét vào mặt Lăng Việt. – Tôi thần
kinh hay gì mà để người đàn ông của mình đêm hôm đến nhà “người yêu cũ”
lo cho con chi ta?
Lăng Việt nhếch mép cười tà:
- Em muốn anh ở nhà.
- Đương nhiên.
- Nhưng Tiểu Vinh sốt cao như vậy, nếu nó có mệnh hệ gì, em có hối hận
không?
- Sao tôi lại phải hối hận. Người phải hối hận là Điền Minh Ảnh... Chị ta
bị ngu... Để tôi dạy anh và chị ta cách xử lý tình huống này. Chờ đấy...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!