Sự sợ hãi loé lên trong mắt Lăng Việt, dù rất ít Khổng Tư vẫn nhận ra. Hắn trầm giọng phủ nhận:
- Không. Đã 10 năm rồi... Tình yêu kia sớm đã chết. 10 năm chôn vùi thân xác còn phân huỷ hoá xương trắng, đừng nói một tình yêu mỏng manh. Tôi không còn yêu Điền Minh Ánh.
- Vậy tại sao anh đến nhà ả, bỏ qua tôi?
- Vì không yêu nên không có lý do gì mà không đến... Rất nhiều năm không gặp, bạn bè cũng phải gặp lại ôn chuyện, người yêu cũ không phải bạn sao? Tại sao không được phép đến? Sợ hãi tình cũ không rủ cũng tới mới không đến... hoàn toàn sạch sẽ không có tà tâm dâm ý thì cớ gì không thể đến uống một cốc café.
- Còn tôi? Tôi thì sao? – Khổng Tư gào lên, xô Lăng Việt lùi lại. – Bốn ngày nhớ mong điên cuồng, chịu đựng bệnh tật dằn vặt... Gọi cho anh thấy anh đang ở với người yêu cũ... Anh nói không thể gặp tôi, để đến mai... Tôi phải cảm thấy thế nào? Giữa hai người có vô vàn kỷ niệm và bí mật mà tôi không biết... Ai biết được các người có lén lút lên giường với nhau không.
Lăng Việt tức điên, xông tới bóp vai cô, vẻ mặt hung ác:
- Cô không tin tôi dù chỉ một chút sao? Bàng Tô Tô cũng vậy, Điền Minh Ảnh cũng thế... Sao cô cứ nghĩ tôi là loại thấy gái lập tức xông vào như súc vật vậy?
- Vì anh bệnh. – Khổng Tư cười khẩy.
- Cái gì?
- Vì anh bị cuồng dâm... Lăng Việt, tôi cũng bị, tôi thừa biết khi ham
muốn bùng nổ, chúng ta không khác gì súc vật...
giật:
Lăng Việt há miệng thở dốc, bão tổ cuồn cuộn trong mắt, cơ mặt giật
- Không đúng... Kể cả khi bệnh của cô nặng hơn tôi, cô cũng không phải súc vật. Tôi càng không... Chúng ta đang rất tốt, cớ gì vì chuyện nhỏ này mà
- Anh nuối tiếc ả. – Khổng Tư đay nghiến. – Chúng ta rất tốt cho đến khi ả xuất hiện. Anh tiếc tình yêu tan vỡ, oán trách ả phản bội, thương xót số phận ả bấp bênh, hả hê vì ả bỏ rơi anh rồi không hạnh phúc... Anh sợ hãi bản thân rơi vào lưới tình với ả một lần nữa, vội vã giới thiệu tôi là “vợ” để tạo khoảng cách với ả, khiến ả chùn chân. Nhưng mà Lăng Việt, anh quên sao? Ả là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình Diêu Thượng, khiến vợ y ôm con bỏ đi. Ả không ngại đàn ông có vợ, chỉ cần bọn họ có tiền...
Lăng Việt nhăn nhó, hoang mang
- Tôi không tiếc tình yêu nào cả. Mọi chuyện qua rất lâu rồi.
- Không đâu. Anh không thấy được ánh mắt anh nhìn ả nuối tiếc và oán trách thế nào đâu.
Khổng Tư hất mạnh tay. Một lần nữa Lăng Việt bật ra phía sau.
- Nếu đã buông bỏ sẽ thờ ơ, không tiếc không oán. Nhưng lòng anh nổi sóng khi ả quay lại... Anh sợ hãi.
Lăng Việt cấm khẩu, đứng như trời trồng nhìn Khổng Tư.
Cô bình tĩnh một cách đáng sợ, đi tới sofa ngồi xuống, lau nước mắt, lục ngăn kéo bàn lấy thuốc lá của Bá Hiện ra châm một điếu.
Lăng Việt bức bối cởi áo khoác, cởi cả vest ném xuống sofa, ngồi đối diện với Khổng Tư, cũng hút thuốc lá.
Căn phòng lập tức mù mịt khói.
Cả hai im lặng chìm trong suy nghĩ riêng.
Hồi lâu, Lăng Việt hỏi, sắc mặc u ám nặng nề:
- Giờ em định thế nào? Cấm tôi gặp gỡ Điền Minh Anh?
- Cấm không nổi. – Khổng Tư thì thầm trong tiếng thở. – Khi trái tim anh
còn hình bóng ả, cấm thân xác không tác dụng gì. Anh sẽ tìm cách vụng
trộm gặp... lén ăn vụng.
Lăng Việt cười khan
- Thì ra em nghĩ như vậy. Em tin rằng tôi còn yêu Điền Minh Ảnh, dù tôi
nói gì em cũng không lay chuyển, ụp cho tôi cái nồi đó?
- Hành động của anh đã chứng minh trực giác của tôi không sai. Anh đặt
ả trước tôi...
- Lúc đó tôi chỉ muốn xem phản ứng của em... Xem em có nổi đoá lên
ghen tuông, cấm cản, ra lệnh cho tôi đến bên cạnh em không. – Lăng Việt
gầm lên, mắt long sòng sọc. – Khổng Tư... em có thể giành giật được không?
Em có thể tranh cướp tôi, giữ tôi, cho tôi vài liều thuốc an thần rằng bản thân tôi có giá trong mắt em... được không? Em có thể đừng trưng cái bộ mặt lạnh tanh mỗi khi có chuyện, đừng cân nhắc việc buông bỏ, cố chấp với tôi
thêm một chút được không?
Khổng Tư mở to mắt nhìn Lăng Việt, tai ù đi.
Hắn nói cái gì?
Muốn xem phản ứng của cô nên cố tình đến nhà Điền Minh Ánh, cố tình từ chối mong muốn gặp mặt... Chỉ để thử cô?
- Tình cảm của tôi với anh cần phải thử sao?
- Em từng nói yêu tôi à?
- Anh có từng nói yêu tôi? – Khổng Tư đứng phắt dậy, quát lớn, nước mắt lại ứa ra. – Chúng ta xuất phát từ hợp đồng. Là tôi yêu anh trước... Là tôi bị động, thua cuộc...
nát:
Lăng Việt đấm rầm một cú xuống bàn, khiến mặt bàn bằng kính vỡ
- Nếu yêu, giữ chắc lấy tôi đi... Cấm đoán, ghen tuông, tranh cướp... thể hiện tình yêu đi. Đừng khiến tôi bất an hết đêm này đến đêm khác, xa một chút là gọi điện nhắn tin, chốc chốc lại check camera kiểm tra xem Bá Hiện có đến không, em có nhắn tin với nó không. Đừng khiến tôi biến thành một kẻ cuồng theo dõi nữa...
Khổng Tư sợ run rẩy, cũng tức phát rồ:
- Lại mang Bá Hiến ra làm lá chắn. Tôi chưa từng ngủ với Bá Hiên. Tôi và Bá Hiên không giống anh và Điền Minh Ánh.
- Không giống... Đúng là không giống. Điền Minh Ánh không nhắn tin chém gió với tôi cả buổi tối, không gọi điện buôn chuyện cả tiếng đồng hồ, không hiểu rõ tôi đến mức đoán được cả mật khẩu cửa nhà, nhớ cả ngày con chó của tôi chết. Điền Minh Ánh không khiến em phải cảnh giác 24/7, không làm em giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm chỉ vì nghe chuông tin nhắn, sợ rằng người yêu em sẽ thức giấc cầm điện thoại nhắn lại mà không để ý em. Hai người chưa ngủ với nhau thì sao? Sự gắn kết tâm hồn của hai người là thứ tôi không thể phá vỡ, bởi vì tôi chỉ là thắng đến sau, đã lỡ mất 24 năm... Còn Bá Hiên, ngay từ đầu đã ở bên cạnh em.
Khổng Tư không thể chịu được, vò đầu bứt tai, hét vào mặt Lăng Việt:
- Bá Hiến là gay...
Trái với sự tưởng tượng của cô, Lăng Việt không hề tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn hắn học hơn:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!