"Có lẽ ban đầu bọn họ thật sự thật lòng muốn phụ tá Việt Vương nhưng lòng người dễ thay đổi, đối mặt với quyền lợi làm gì cũng dễ như trở bàn tay lâu rồi, ai còn có thể chắc chắn rằng mình không hề có suy nghĩa nào khác?"
"Ý bệ hạ là đối với bọn họ, Việt Vương cũng chỉ là một con rối thôi sao?" Thẩm Úc nhanh chóng hiểu ta điểm này, như vậy thì rất nhiều chuyện trước kia đã được giải thích.
Vì sao khi thấy Việt Vương bị hắt nước bẩn bọn họ lại thờ ơ? Vì sao Việt Vương bị nhốt lâu như vậy mà trước sau gì bọn họ cũng không nóng nảy? Và còn có rất nhiều chỗ không hợp lí khác, tất cả đơn giản là bởi vì thứ bọn họ để ý nhất không phải là Việt Vương.
Bọn họ chỉ cần nhân thời cơ tốt nhất, trả cái giá nhỏ nhất là đã có thể cứu người ra.
Còn việc trong khoảng thời gian đó, Việt Vương đã chịu phải chịu bao nhiêu trắc trở thì không phải là chuyện bọn họ cần quan tâm.
Núi Kỳ Nhạc nằm trong địa phận của kinh thành, hoàng đế bị ám sát, hầu hết lực lượng ở kinh thành sẽ tràn đến nơi đây, vì vậy nên phòng bị sẽ bị sơ hở, tạo cơ hội cho bọn họ cướp ngục.
"Đến cùng thì tiên đế đã để lại cái gì cho Việt Vương đến nay trẫm vẫn chư hoàn toàn điều tra ra, năm đó trẫm đã thẩm vấn những đại thần thân cận với tiên đế, hỏi được một ít, nhưng mà hỏi sâu hơn thì bọn họ cũng không biết."
Người đời đều nói sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi đã giết không ít đại thần kì cựu của triều trước, nếu không phải như thế thì thế lực trong triều cũng không được đổi mới hơn một nửa như vậy, làm một hồi đã hoàn toàn tẩy sạch được nhưng lại rất ít người biết trong số những người đó, có một phần đã không bị xử tử ngay từ đầu.
Bọn họ bị giam giữ một cách âm thầm và bị ép khô chút giá trị cuối cùng.
"Không phải có lời đồn là giai đoạn cuối tiên đế tại vị, ông ta đã rất ngu ngốc và thiếu đạo đức sao?" Thẩm Úc gãi cằm, "Nếu vậy thì cũng không giống lắm đâu."
"Dù giai đoạn cuối ông ta hoang đường như thế nào thì thời trẻ ông ta cũng đã đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh để trở thành người chiến thắng, bước lên ngôi vị hoàng đế, mãi mãi không thể coi khinh một người như vậy được."
Giai đoạn cuối vì sao tính cách của tiên đế lại có sự thay đổi lớn như vậy Thương Quân Lẫm không quan tâm, giữa hắn và tiên đế chỉ có mối thù sâu như biển máu chứ không có tình cảm cha con.
Thẩm Úc kéo đề tài trở lại: "Phía Phương đại nhân hỏi được manh mối nào mới chưa?"
Hầu hết những tin tức y biết đều được truyền trực tiếp từ miệng của Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm: "Hứa đại nhân cũng không biết hành vi của người hầu kia, ngay cả chuyện Hứa phu nhân lén đau người liên hệ với phía Hán Châu ông ta cũng không biết, có thể lấy lời khai của thích khách để đối chiếu với chuyện Việt Vương bị cướp đi, hai bên đều cùng đến từ một lực lượng quyền thế."
Thẩm Úc: "Có thể hỏi được từ miệng bọn họ chuyện Việt Vương sẽ được đưa tới nơi nào không?"
Thương Quân Lẫm: "Bọn họ không biết, đám người này bị tách ra làm hai để hành động, có lẽ là vì muốn phòng ngừa tình huống trường hợp hiện tại xảy ra, người đi ám sát hoàn toàn không biết gì về hành động của bên khác."
Thẩm Úc: "Xem ra người phía sau màn cũng biết xác suất ám sát thất bại rất lớn, căn bản không nghĩ đến trường hợp những người ám sát sẽ trở về nguyên vẹn."
Thương Quân Lẫm: "Bất kể bọn họ có thành công hay không thì từ lúc bọn họ nhân nhiệm vụ này thì đã xác định kết quả hi sinh vì nó."
Thẩm Úc rất đồng ý với điểm này, không thành công thì kết quả của việc bị bắt đi là như thế nào cũng không cần nói nữa, lui xuống một vạn bước để nói bọn họ thành công thì bọn họ cũng không có khả năng rút lui an toàn được.
"Người hầu báo tin là do Hứa đại nhân dẫn lên núi, có lẽ bệ hạ có thể tra thử phía Hán Châu." Cho dù Hứa đại nhân hoàn toàn không biết gì về chuyện bên trong nhưng Thẩm Úc vẫn cảm thấy quá trùng hợp.
"Vừa lúc có thể tra thử nhà họ Hứa, nhà mẹ đẻ của Hứa phu nhân ở Hán Châu xem tình hình như thế nào."
Nguyên nhân cũng đã có sẵn, bởi vì cô con gái con vợ cả của nhà họ Hứa mạo phạm hoàng đế và quý quân, không cần lo bị người khác nghi ngờ.
Sau khi trở lại hoàng cung, Thương Quân Lẫm vội vàng xử lý đống công việc đã chồng chất rồi triệu tập các đại thần bàn bạc, còn Thẩm Úc thì trở lại Cung Ngọc Chương.
Cho dù chủ nhân không ở đó thì các cung nhân cũng không dám có chút chậm trễ nào, tất cả mọi sắp xếp ở Cung Ngọc Chương vẫn không khác gì so với lúc Thẩm Úc rời đi.
Mấy ngày không thấy, Thẩm Úc rất nhớ những loại hoa được trồng trong nhà kính, y thu xếp đơn giản rồi dẫn Mộ Tịch đi đến nhà ấm trồng hoa.
Sau chuyện của lần trước thì các cung nhân hầu hạ ở nhà ấm trồng hoa đã bị thay đổi, nhìn thấy Thẩm Úc, các cung nhân cung kính hành lễ.
Nhà ấm trồng hoa được chưa làm mấy gian, có một gian chuyên đặt những loại hoa Thương Quân Lẫm đưa tới, một gian khác được đặt hoa do những người khác đưa tới khi hay tin Thẩm Úc thích hoa, bao gồm cái cây An Vương đưa tới kia.
Thẩm Úc đi qua xem trước rồi tự mình chăm sóc những chậu đó.
Biết y thích hoa cỏ nên các cung nhân chăm sóc rất tận tâm, cây cối được trồng ở trong nhà ấm đều rất khỏe mạnh, nên nở hoa thì cũng nở đủ loại hoa.
Thẩm Úc tưới nước, xới đất cho chúng nó rồi đi qua bên kia.
"Gốc hoa này thế mà vẫn chưa tàn sao?" Nhìn những bông hoa đang nở rộ kia, Thẩm Úc thấy rất ngạc nhiên.
"Đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy loại hoa có mùa hoa nở lâu đến vậy." Mộ Tịch ngạc nhiên cảm thán.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Úc nhìn thấy.
Nhà ấm trồng hoa thông gió, gió nhẹ phất quá, cành lá lắc lư, như là đang chào đón người tới.
"Công tử nhìn xem, cây hoa này có phải đang chào đón ngài hay không?" Nói như thế nào đi nữa thì Mộ Tịch cũng vẫn đang là một đứa trẻ chưa lớn lắm, đương nhiên là sẽ thích thiên nhiên hoa cỏ đẹp đẽ.
Thẩm Úc gật gật đầu, gọi cung nhân hầu hạ một bên qua rồi hỏi: "Cây hoa này vẫn chưa từng héo sao?"
"Thưa quý quân, đúng vậy, nó vẫn luôn là cái dạng này."
"Hiện tại các ngươi đã biết rõ chủng loại của nó rồi sao?" Thẩm Úc nhớ Thương Quân Lẫm vẫn luôn sai người điều tra thông tin về cây hoa này.
"Trước đây bọn nô tỳ đã hỏi người được An Vương sai tới, bọn họ chỉ nói là vô tình thấy nó ở trên núi, cụ thể gọi là gì bọn họ cũng không biết." Cung nhân trả lời.
"Sao tấm lòng của An Vương điện hạ lại lớn như vậy, đưa một gốc hoa không rõ lai lịch vào cung?" Mộ Tịch thấy rất không vui với câu trả lời này.
Thẩm Úc cũng thấy điểm này rất kì lạ, phải biết rằng để đưa được đồ vào hoàng cung không hề đơn giản như vẻ ngoài, nếu giữa chừng xảy ra vấn đề gì thì người tặng đồ sẽ phải gánh trách nhiệm.
"Bên kia nói An Vương đã xác định hoa này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cơ thể người rồi mới sai người đưa tới." Cung nhân nói đáp án mình hỏi được ra.
Muốn xem thử xem một cái cây có gây ảnh hưởng gì tới cơ thể người hay không không phải việc gì khó.
Thẩm Úc nhớ tới tình hình mình thấy khi rơi vào ảo giác, y theo bản năng mà nhìn thoáng qua trung tâm của đóa hoa, nhuỵ hoa non mịn vây quanh nhau, không hề có thứ đồ như trong dự đoán của y.
Thẩm Úc thu hồi ánh mắt trở lại, trong lòng cảm thấy buồn cười, chẳng qua là ảo giác do tác dụng của thuốc gây ảo giác gây ra, sao lại là sự thật được?
Sau khi trở về, Cố thái y tới để xem mạch.
Trong chuyến săn thu này, Cố thái y không thể đi theo vì Ngô thái y còn chưa về kinh, Thái Y Viện vẫn cần có người trông coi.
Xem xong mạch, Cố thái y đưa phương thuốc điều dưỡng đã được thay đổi cho Thẩm Úc: "Thân thể của quý quân tốt hơn trước kia không ít, phương thuốc mới này mỗi ngày người chỉ dùng một lần là được."
Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, cho dù là thuốc dùng để điều dưỡng thì sau khi thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp cũng không nên dùng nhiều nữa.
Thẩm Úc không thích uống thuốc nên khi nghe vậy, sự vui vẻ trên mặt y tăng thêm chút.
Lúc Mộ Tịch nghe thấy kết quả này cũng rất vui, từ nhỏ, thân thể của công tử nhà nàng đã không tốt, hàng năm đều không ngừng uống thuốc, hiện tại cuối cùng cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, dù so với cái gì cũng khiến nàng rất vui.
Thẩm Úc nhớ tới đêm đó liền nói với Cố thái y về tình hình sau khi ăn thịt hươu: "Không biết loại chuyện này có bình thường hay không."
"Quý quân yên tâm, thịt hươu rất bổ, sau một khoảng thời gian điều dưỡng, thân thể của quý quân đã hồi phục rất nhiều, có phản ứng là chuyện tốt, chứng minh quý quân đúng là đã khôi phục."
Thẩm Úc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Năm nay có phải quý quân đã không còn thấy sợ lạnh nhiều như năm ngoái không?" Cố thái y hỏi.
Thẩm Úc nhớ lại, hình như là vậy, sau thu độ ấm của kinh thành sẽ giảm xuống, trước kia mỗi lúc đến lúc này, Thẩm Úc đã xem như là tiến vào mùa đông, năm nay lại không có nhiều cảm giác lắm.
Thấy Thẩm Úc gật đầu, Cố thái y nói: "Điều đó chứng minh số thuốc trước kia dùng đã có tác dụng, nếu đúng như dự đoán của thần thì mùa đông năm nay, quý quân sẽ không thấy lạnh như những năm trước nữa."
Đối với Thẩm Úc mà nói, đây là một chuyện tốt.
Sau khi Thương Quân Lẫm trở lại, Thẩm Úc nói những gì Cố thái y nói lại cho hắn nghe, trên gương mặt đã bị đủ chuyện phiền muộn trong ngày của nam nhân lộ sự tươi cười: "A Úc phải nhanh chóng khỏe lên mới được."
Vấn đề về thân thể của Thẩm Úc vẫn luôn là một tảng đá lớn đè trong lòng của Thương Quân Lẫm, lời nói của Cố thái y chính là một viên thuốc an thần dành cho hắn.
Túc Bắc vẫn còn đang đàm phán với Bắc Mạc, vị thân vương Bắc Mạc đang bị nhốt ở kinh thành cũng đã được Đại Hoàn chiêu đãi "tận tình", Thương Quân Lẫm tiếp tục giao người cho Phương Quân xử lý, tốt nhất là có thể hỏi được nhiều tin tức có tác dụng hơn.
Thấy Đại Hoàn không có ý định thả người, Bắc Mạc cũng đứng ngồi không yên.
Người và ngựa đã được triệu tập, chiến tranh giờ chỉ cần chạm vào là nổ ra ngay.
Túc Bắc vẫn luôn đề phòng việc Bắc Mạc sẽ ra tay nên Bắc Mạc vừa có động tác là Túc Bắc quân đã phát hiện ra.
Sổ con được truyền bằng tốc độ nhanh nhất tới kinh thành.
Trên triều, đối mặt với vấn đề Bắc Mạc xuất binh, mọi người chia ra làm hai quan niệm.
Một phe nghĩ cần phải ứng chiến, Bắc Mạc dám thiếu tôn kính với Đại Hoàn thì phải chịu lửa giận của Đại Hoàn, một bên khác lại nghĩ Túc Bắc mới vừa trải qua thiên tai, không nên xảy ra chiến tranh nữa, có thể thông qua bàn bạc để làm hoà thì cứ thông qua.
Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, ai cũng không thuyết phục được ai.
Cuối cùng cả đám chắp tay: "Xin bệ hạ quyết định."
"Đại Hoàn ta không sợ bất cứ kẻ thù nào, trước đây như thế và hiện tại cũng thế, nếu không bàn được thì chiến." Thương Quân Lẫm trầm giọng đưa ra kết luận.
Có mấy vị đại thần theo hướng bàn bạc làm hoà còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ há miệng thở dốc, lặng lẽ đè ép ý kiến phản bác trở lại.
Rõ ràng bệ hạ đã có quyết định từ trước, bọn họ không thể chỉ dùng dăm ba câu là có thể lay động được.
Nếu muốn chuẩn bị cho chiến tranh thì triều đình sẽ lại rơi vào trạng thái bận rộn, cũng may khi hạn hán bọn họ đã dùng biện pháp để dân gian quyên góp nên bây giờ cũng không thiếu lương thảo. (Lương= lương thực, thảo=cỏ cho ngựa ăn. =>Đồ ăn cho người và cho ngựa=))
Chắc chính người Bắc Mạc cũng không ngờ tới điểm này, bởi vì vị thân vương ẩn nấp ở Túc Bắc đã bị bắt đi nên vẫn chưa kịp báo với Bắc Mạc.
"Bệ hạ sắp xếp Cố Hoài vào Túc Bắc quân rồi sao?" Thẩm Úc cầm miếng cam đã được lột vỏ lên rồi bỏ vào trong miệng.
Quả cam kia là do Thương Quân Lẫm lột vỏ, cánh tay chuyên dùng để cầm kiếm giết địch hoặc chấp bút phê sổ kia hiện giờ đã có thói quen lột vỏ các loại trái cây cho Thẩm Úc.
Ẩn Long Vệ âm thầm bảo vệ Phương Quân đi đến Túc Bắc đã trở về cùng Phương Quân, chỉ còn mỗi Cố Hoài là không trở lại kinh thành, Thẩm Úc đã cố ý nói bóng nói gió để dò hỏi Cố thái y, Cố thái y chỉ nói Cố Hoài vẫn còn có việc ở bên ngoài nên tạm thời vẫn chưa thể trở về được.
"Đúng vậy, lúc ấy trẫm đã cho hắn lựa chọn, ở lại là do chính hắn yêu vầu, vốn nghĩ rằng hắn sẽ phải rèn luyện mấy năm nhưng nếu Bắc Mạc xuất binh thì hắn sẽ có một cơ hội tuyệt vời để rèn luyện." Lột hết quả cam, Thương Quân Lẫm lấy khăn từ tay của cung nhân để lau tay.
"Hắn tính lừa Cố thái y mãi sao?" Từ thái độ của Cố thái y, Thẩm Úc nhìn ra hắn không hề biết rõ chuyện này.
"Đây là chuyện giữa hai người bọn họ, dù Cố Hoài muốn giấu thì sau khi chiến dịch này kết thúc, lúc hắn lập công, những chuyện Cố thái y nên biết cũng sẽ biết."
Thẩm Úc ăn hết miếng cam cuối cùng rồi yên lặng một lúc, đời này đã có rất nhiều chuyện khác với kiếp trước, thứ y làm thay đổi cũng không chỉ là vận mệnh của chính y.
"Bệ hạ nói muốn đánh giặc, trong số những đại thần đó có ai phản đối không?" Bởi vì Thương Quân Lẫm cố ý để vậy nên Thẩm Úc cũng hiểu rất rõ những chuyện xảy ra ở trong triều.
"Đã lâu rồi Túc Bắc quân không thật sự trải qua chiến tranh, lần này trẫm cũng rất muốn để bọn họ thấy máu."
Lưỡi dao sắc bén được cất càng lâu thì sẽ chỉ càng cùn hơn mà thôi.