"Cái gì?" Đột nhiên Thẩm Úc níu chặt chăn, "Bị cứu đi lúc nào?"
"Hôm nay." Thương Quân Lẫm hòa hoãn biểu cảm của mình rồi ngồi lên trên giường.
"Hôm nay......" Thẩm Úc trầm ngâm, "Vụ ám sát hôm nay có phải cũng liên quan đến việc Việt Vương bị cứu đi hay không?"
Điều Thẩm Úc nghi ngờ cũng không phải là không có lý, lực lượng có động cơ làm thế không ít, nhưng nếu còn cùng lúc đó để cứu Việt Vương thì cũng không còn dư nhiều.
"Có lẽ vậy, không biết phía Phương Quân có hỏi được gì hay không." Thương Quân Lẫm dém chăn lại cho Thẩm Úc.
"Việc Việt Vương bị nhốt không phải là việc ngày một ngày hai, ngoại trừ nhà họ Hà ra, còn có những người khác có ý định ra tay cứu người sao?" Thẩm Úc rất để ý đến Việt Vương, tuy rằng đời này bởi vì có sự tham gia của y nên mọi chuyện đã phát triển theo hướng rất khác với kiếp trước nhưng không đến giờ khắc cuối cùng, không ai biết câu chuyện xưa kia cuối cùng sẽ phát triển như thế nào.
Thương Quân Lẫm lắc đầu: "Không có, từ sau lần cướp ngục thất bại đó, trẫm đã cho rằng bọn họ đã từ bỏ ý định." Vụ án gian lận khoa cử hạ màn, những viên quan can thiệp vào cũng đã phải nhận trừng phạt, bởi vì thân phận đặc thù của Việt Vương nên Thương Quân Lẫm chỉ có thể giam hắn lại mà không thể đưa hắn ra pháp trường như những viên quan khác.
Sáng ngày hôm sau, Thương Quân Lẫm gọi thừa tướng và các đại thần tới bàn chuyện.
Bọn họ cũng biết một chút chuyện của Việt Vương nên hiện giờ, khi biết hắn đã được cứu đi, trái tim bọn họ trầm xuống.
"Phía Phương đại nhân có hỏi được gì không?" Thừa tướng hỏi.
Đầu tiên là ám sát, sau đó lại là cướp ngục, thời gian quá trùng hợp, không ai nghĩ đây là một chuyện tình cờ.
"Miệng của những người đó rất khó cạy, thần hỏi được ra mục đích của bọn họ là bệ hạ nhưng nhiều hơn nữa thì bọn họ không chịu nói." Phương đại nhân thở dài.
Có thể được sắp xếp làm loại chuyện này thì chắc là tử sĩ, muốn hỏi được chuyện từ miệng của các tử sĩ thì khó càng thêm khó.
"Người hôm qua bắt được ở trong núi thì sao? Có hỏi được gì không?" Thương Quân Lẫm hỏi.
"Người nọ không chịu nổi sự tra tấn, đã để lộ không ít tin tức, hắn đi đến cùng Hứa đại nhân, là người hầu của Hứa phu nhân, hắn được Hứa phu nhân ra lệnh truyền tin tức qua lại với Hán Châu. Mấy ngày trước, Hứa phu nhân sai hắn giao thư cho người tới từ Hán Châu, hôm qua hắn đi nhận tin." Phương Quân một năm một mười kể hết kết quả hỏi được.
"Từ kết quả thần tra được thì hắn và thích khách không có quá nhiều quan hệ."
"Một phu nhân vừa mới đến kinh thành, nhìn thế nào cũng không giống có liên hệ với các thích khách, nhưng....." Thừa tướng ngừng một lúc rồi nói lên sự nghi ngờ của mình, "Khoảng thời gian trước bệ hạ bởi vì chuyện của cô con gái con vợ cả nhà họ Hứa mà đã sai viên quan đi đến Hán Châu, lúc này bà ta lại thư từ qua lại với người ở Hán Châu, là có ý gì?"
"Trên thư viết cái gì?" Thương Quân Lẫm dùng đốt ngón tay gõ một lực vừa đủ vào mặt bàn.
"Người kia không biết nội dung của bức thư, hắn không tìm được người giao thư nên mới đứng bồi hồi ở đó rồi bị cho là nhân vật khả nghi mà bắt đi, thần đã căn cứ vào những gì hắn miêu tả để tìm người giao thư." Phương Quân trả lời.
"Phương khanh* làm việc luôn khiến trẫm thấy rất yên tâm." (Cách gọi người thân cận, yêu mến.)
Lúc Thẩm Úc dậy, Thương Quân Lẫm đã không còn ở đây, Mộ Tịch nghe thấy tiếng động liền tiến vào hầu hạ, sau khi đi ra ngoài, Thẩm Úc phát hiện các cung nhân đang thu dọn đồ đạc.
"Bệ hạ bảo muốn trở về cung trước." Mộ Tịch giải thích.
Trước sau xảy ra gái chuyện lớn nên Thẩm Úc cũng có thể hiểu được.
Các đại thần cũng nhận được tin tức, bắt đầu thu dọn mọi thứ.
"Chuyến săn thu năm ngoái không gặp loại chuyện này, không biết có còn thích khách ẩn nấp trong bóng tối hay không?"
"Bệ hạ đã sai người tìm kiếm, tối hôm qua cũng vượt qua một cách an ổn, hẳn là không có việc gì."
"Hy vọng có thể nhanh chóng xác định để chúng ta sớm ngày trở về."
Không ai muốn ở lại một nơi có khả năng sẽ có thích khách xuất hiện.
Thương Quân Lẫm cho bọn họ ba ngày, nếu vẫn không thu hoạch được gì thì những viên quan phụ trách việc này có thể mang đầu đến gặp hắn.
So sánh với trước kia thì thế này đã rất tốt rồi, An đại nhân phụ trách kiểm tra trước những tai họa ngầm của núi Kỳ Nhạc đành vác cái trán đầy mồ hôi lạnh theo, tự mình dẫn người vào núi để điều tra, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Bầu không khí trong doanh trại như ngưng đọng lại.
Lúc đầu mấy người bị tìm về không rõ nguyên nhân nhưng sau khi biết đã xảy ra chuyện gì thì toàn thân đều chạy ra mồ hôi lạnh, loại chuyện như án sát đối với Thương Quân Lẫm là chuyện thường ngày nhưng đối với những gia tộc quyền thế còn chưa đủ thâm hậu thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Xảy ra chuyện như vậy, việc săn thú không thể tiếp tục, mọi người tụ lại với nhau, vì quá khẩn trương nên chỉ có thể tìm chuyện để giảm bớt cảm xúc.
Mấy phu nhân, tiểu thư có quan hệ tốt với nhau tụ tập lại với nhau để trò chuyện, mấy công tử ăn chơi cũng không có gì làm nên đã dành sự chú ý lên những con mồi.
Mấy ngày trước bọn họ săn được rất nhiều con mồi, đủ để bọn họ ăn được hơn mười ngày, người lớn trong nhà bận lo những chuyện quan trọng, bọn họ lại không giúp được gì nên đành tụ lại thành tốp năm tốp ba, nhóm lửa rồi tự mình nướng thịt ăn.
Mấy ngày nay Thương Quân Lẫm rất bận, thi thoảng Thẩm Úc cũng sẽ bàn chuyện cùng hắn.
Khả năng của Phương Quân rất hơn người, hai ngày sau ông thật sự đã hỏi được một vài chuyện từ trong miệng những người đó.
"Theo những gì những người đó nói thì mục đích của chuyến đi lần này là ám sát, cấp trên ra lệnh cho bọn họ rằng dù không thể thành công thì cũng có thể gây nên một cơn náo loạn lớn, càng loạn càng tốt."
"Còn nói bọn họ được chia làm hai nhóm, một nhóm lên núi hành động, một nhóm khác ở lại kinh thành, cụ thể là làm cái gì thì bọn họ cũng không biết, bọn họ đợi vài ngày, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội tốt để ra tay." Là lúc nào, không cần Phương Quân nói mọi người cũng biết.
"Bọn họ không có sự giúp đỡ từ bên trong sao?" Thừa tướng hỏi đúng vấn đề trọng tâm.
"Có," Vẻ mặt của Phương Quân rất nghiêm túc, "Người hỗ trợ bọn họ từ bên trong là một người giả làm người hầu của một vị đại thần nào đó để cùng lên núi, mỗi ngày đều sẽ báo cáo tình hình trên núi cho bọn họ, chủ yếu là hướng đi của bệ hạ và quý quân."
Thương Quân Lẫm thân là đế vương nên mọi hành động của hắn đều bị mọi người chú ý, lúc hắn săn thú cũng không cố ý che giấu nước đi của mình nên muốn nghe ngóng xem hắn đi đâu cũng không khó.
"Tìm ra người nọ, trẫm thật sự muốn biết hắn làm những việc này chủ nhân của hắn có biết hay không." Thương Quân Lẫm lạnh lùng nói.
Bất kể viên quan dẫn người vào có biết chuyện hay không thì đều không thể đứng ngoài cuộc hoàn toàn.
Một canh giờ sau, Thương Quân Lẫm vừa xử lý xong mọi chuyện thì gặp được Thẩm Úc ở bên ngoài.
"Đang làm cái gì vậy?" Thương Quân Lẫm đi qua rồi hỏi.
"Suy nghĩ xem đến cùng người cứu Việt Vương là ai." Thẩm Úc ngoái đầu nhìn lại.
Trong mắt y còn có một chút mờ mịt chưa kịp tan đi.
Thẩm Úc chỉ nói một phần sự thật cho Thương Quân Lẫm, điều y thật sự nghĩ là chuyện của kiếp trước, vào khoảng thời gian này của kiếp trước, y đã đi đến đất phong của Việt Vương, nhưng mà lúc đó chính Việt Vương cũng không ở đó, hơn nữa khoảng thời gian đó y cứ sinh bệnh liên tục nên rất mơ màng, cũng hiểu rất ít về bên ngoài, hiện tại nhớ lại, thậm chí y không tìm thấy bất cứ tin tức nào có tác dụng.
Trong quyển sách kia cũng không miêu tả nhiều về khoảng thời gian này, chỉ nói sơ sơ là Thẩm Thanh Nhiên đã gặp trắc trở ở trong cung, còn những chuyện khác chỉ nói đôi câu không quan trọng.
"Phương Quân đã hỏi được một vài tin tức." Thương Quân Lẫm nói những tin tức mình có được cho Thẩm Úc.
"Hai nhóm người, cái nhóm ở lại kinh thành kia là để nhân cơ hội cướp Việt Vương đi sao?" Thẩm Úc lôi suy nghĩ trở về.
"Trẫm cũng nghĩ vậy, đợt ám sát này thật sự được sắp xếp rất bí mật, ít nhất là trước khi chuyện xảy ra, không ai phát hiện được, điều duy nhất bọn họ xem nhẹ đó là việc trẫm đã hiểu hết các loại ám sát từ trước, cho dù Ẩn Long Vệ ở lại bên ngoài thì vẫn có biện pháp để báo tin cho bọn họ ngay lập tức."
Ngày thứ ba, ngày cuối cùng của thời hạn, cuối cùng An đại nhân cũng tìm ra biện pháp khiến thích khách vào núi mà không hề khiến lính canh phát hiện, miễn cưỡng bảo vệ được cái mạng của mình.
Dưới sự điều tra của Phương Quân, cái người âm thầm truyền tin cho đám thích khách cũng bị lôi ra, trùng hợp thế nào mà người đó lại là người làm của Hứa đại nhân.
Lúc Hứa đại nhân bị đưa tới trước mặt hoàng đế, cả người đều ngây ngốc, hoàn toàn không biết sao mình lại trở thành đồng phạm của thích khách.
"Bệ hạ, oan cho thần quá! Thần thật sự không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà!" Hứa đại nhân dập trán lên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Vậy ngươi nói xem tên hầu này có phải đã theo ngươi lên núi hay không?" Phương Quân đứng ở một bên hỏi.
Hứa đại nhân quay qua nhìn thoáng qua người hầu đang quỳ ở bên cạnh: "Quả thật là thần dẫn đến, nhưng thần thật sự không biết hắn làm gì cả! Mong bệ hạ xem xét!"
Thương Quân Lẫm nghe thấy âm thanh la hét ầm ĩ ở phía dưới liền nhăn mày.
Bên kia.
Từ lúc Hứa đại nhân bị gọi đi, Hứa phu nhân đã bắt đầu thấy không yên lòng, bà ta không ngừng đi đi lại lại trong lều, dự cảm chẳng lành trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Người bà ta sai đi nhận thư cũng không trở về, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta không dám ra ngoài hỏi thăm nên chỉ có thể chờ đợi tin tức, mấy ngày trôi qua, bà ta đã không còn ôm suy nghĩ gặp may, người nọ chắc đã lành ít dữ nhiều, chỉ mong thư từ qua lại trong gia tộc không bị phát hiện.
Sau khi được cứu ra, Việt Vương đã rơi vào tình trạng không thể tin được trong một khoảng thời gian dài, hắn đã nghĩ rằng mình sẽ ở trong ngục tối trọn đời, không ngờ lại còn có một ngày nhìn thấy ánh mặt trời thêm một lần nữa.
Hắn ngơ ngác đứng ở trong viện, cảm nhận ánh mặt trời đang chiếu trên người mình, hắn vẫn còn cảm giác hốt hoảng.
Hắn thật sự thoát ra rồi sao?
Không phải do hắn tưởng tượng ra sao?
Hắn đã từng làm như vậy trong mơ, trong mơ hắn trở về đất phong, vung tay hô hoán, một tiếng hô được tất cả đáp lại, hắn mang những binh lính tin tưởng hắn giết đến kinh thành, trả lại những đau khổ mà Thương Quân Lẫm đã mang lại cho hắn.
Sau đó hắn tỉnh mộng.
Hắn vẫn còn ở trong nhà tù âm u và ẩm ướt, vẫn còn hai bàn tay trắng.
Dưới sự chênh lệch giữa hiện thực và giấc mơ, hắn chỉ muốn chìm vào trong mơ, không muốn thức dậy.
Lần này được cứu ra, có phải cũng là một giấc mộng của hắn hay không?
"Điện hạ, nhanh chuẩn bị một chút đi, chúng ta sắp lên đường rồi." Một nam tử trung niên đi tới.
"Ồ, được." Dường như Việt Vương chỉ mới khôi phục lại tinh thần, "Chúng ta đi đâu?"
"Trước tiên thoát khỏi sự truy đuổi của binh lính triều đình trước đã, người của ta đã mang đến cho hoàng đế một ít phiền toái, chúng ta phải nắm bắt thời gian, chờ khi đến Hán Châu thì sẽ an toàn."
"Vì sao lại là Hán Châu?"
"Vì ở đó có người trợ giúp."
Nếu không phải vì dòng máu của Việt Vương và mệnh lệnh người đó để lại, bọn họ cần gì phải mất công tới kinh thành để cứu người, lại còn thiệt hại nhiều người như vậy.
Nghĩ đến những tử sĩ bị sai đi ám sát hoàng đế, trong lòng nam nhân tràn đầy đau đớn, đó chính là những người hắn vất vả bồi dưỡng ra, giờ lại vì một lần hành động mà thiệt hại hơn một nửa.
Không ai chú ý đến biểu cảm hoảng hốt của Việt Vương, hắn biết những người cứu hắn ra chỉ giả vờ tôn trọng hắn.
Bọn họ đi thẳng về hướng Hán Châu.
Sau khi xác định ở núi Kỳ Nhạc không còn thích khách, Thương Quân Lẫm ra lệnh trở về cung.
Thẩm Úc vẫn ngồi cùng một chỗ với Thương Quân Lẫm như cũ, lần này không có đại thần nào nói gì nữa, bọn họ đã không còn tâm trạng để quản chuyện này, dù sao thì thị vệ đi theo bọn họ cũng đã vơi đi một nửa so với lúc đi.
Thẩm Úc cúi người, xoa lên hàng này đang nhíu chặt của Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ còn đang nghĩ về chuyện của Việt Vương sao?"
"Trẫm đã sai Ẩn Long Vệ đi điều tra nhưng vẫn không hề tìm thấy bất cứ tung tích nào của bọn họ, những người này đến từ đâu, trẫm hoàn toàn không hề có manh mối." Đám người này nấp ở trong bóng tối, lúc thông qua Phùng Bình Kỳ* để câu ra thì cũng chỉ câu được một phần của lực lượng đó mà thôi. (Cái ông đại thần trong Nội Các.)
"Ở trong ngục tối lâu như vậy, dù đã được rời đi thì Việt Vương cũng không nhấc nổi sóng gió gì đâu, lúc trước không thấy những người đó hành động, ta còn nghĩ bọn họ đã từ bỏ hắn rồi." Thẩm Úc chậm rãi nói.
"Việt Vương chẳng qua chỉ là tên tuổi mà thôi, thứ bọn họ để ý chưa bao giờ là Việt Vương mà là thân phận mà hắn đang đại biểu." Thương Quân Lẫm hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.