Đường Nguyệt Thư im lặng rất lâu mới phản ứng lại từ trong suy nghĩ của thiếu niên.
Gần đây người bên cạnh cô không bình thường lắm.
“Đừng nghĩ mấy thứ vớ vẩn này.” Đường Nguyệt Thư cũng có sự kiên nhẫn đối với Lâm Xuyên ở độ tuổi này, cô nói: “Muộn rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau khi cô nói xong câu đó, thiếu niên lại đi xuống cầu thang.
“Chị có thể nói cho tôi nghe một chút về việc làm sao chị và anh ấy quen biết được không?” Lâm Xuyên 18 tuổi hỏi cô.
Cách đặt câu hỏi này thật kỳ lạ, giống như khi chuyện tình cảm của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên được bạn bè biết đến. Bọn họ hỏi cô về cuộc gặp gỡ giữa cô và bạn trai, không biết hai người họ bắt đầu quen nhau từ lúc nào với tâm trạng tò mò và chúc phúc.
Nhưng giờ đây, người đang hỏi cô là Lâm Xuyên, người trẻ hơn cô 8 tuổi và cậu trông giống như người bạn trai của cô, chỉ là trẻ hơn rất nhiều.
Kỳ lạ lắm.
Nhưng Đường Nguyệt Thư vẫn chịu chia sẻ chuyện cũ của cô và cậu ở tương lai.
Sau khi trải qua nửa tháng ở tương lai của cậu, Lâm Xuyên 18 tuổi đã có sự hiểu biết nhất định về bạn gái tương lai của cậu. Cô xuất thân từ một gia đình giàu có, từ nhỏ đã xuất sắc. Cô từng chống đối và rời khỏi gia đình để đi du học, gây dựng sự nghiệp gần như bằng hai bàn tay trắng, thử sức với nhiều công việc khác nhau. Cô từ bỏ cuộc sống và địa vị cao sang bấy lâu nay, cũng lấy lại được tham vọng của bản thân.
Cậu không ngạc nhiên về việc tương lai cậu sẽ thích một người phụ nữ như vậy. Điều duy nhất khiến cậu ngạc nhiên đó là “cậu” từng bởi vì thế mà từ chức ở Lâm thị.
Cho dù cô không phải là lý do duy nhất, nhưng thiếu niên vẫn cảm thấy đây không phải điều cậu sẽ làm.
Về sau cậu sẽ là một kẻ yêu đương mù quáng vì theo đuổi tình yêu và tự do mà mạo hiểm.
Trong nhận thức của Lâm Xuyên 18 tuổi, cậu trong tương lai chắc hẳn phải là một thương nhân lúc nào cũng tỉnh táo và đầy mùi tiền.
Thương nhân coi trọng lợi ích.
Đây là nhận thức nhất quán mà cậu được giáo dục.
Thiếu niên dùng nửa tháng để hiểu rõ một điều, từ góc nhìn của cậu, cậu và Lâm Xuyên 31 tuổi là hai người hoàn toàn khác biệt.
Bọn họ không giống nhau.
Tình cảm bây giờ cậu dành cho cô cũng khác.
Hơn nữa, rõ ràng cô đối xử với bọn họ như là hai người.
“Cậu muốn trở về Hong Kong xem thử không?” Đường Nguyệt Thư hỏi: “Tuần này tôi có chút thời gian, có thể đưa cậu về xem.”
Cô đối xử với cậu, càng giống như là chăm sóc em trai, kiểu tình cảm yêu ai yêu cả đường đi.
Với cô mà nói, cậu xem như là Lâm Xuyên số hai. Nhưng vị trí Lâm Xuyên số một ở trong lòng cô không thể thay thế được.
“Không cần.” Sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhìn thấy Hong Kong của hiện tại, không cần nhất thời nóng lòng.
“Thật sự không cần à?” Đường Nguyệt Thư lặp lại hỏi cậu một lần: “Không tò mò với Hong Kong hiện giờ sao?”
“Lên mạng là có thể nhìn thấy.” Thiếu niên rầu rĩ trả lời.
Hơn nữa hiện giờ cậu không tiện ra ngoài lắm, cũng không biết cụ thể khi nào sẽ trở về.
Đường Nguyệt Thư nhìn cậu cười. Cô muốn nói gì đó, di động của Lâm Xuyên bỗng vang lên.
Cuộc gọi này đến từ mẹ của Lâm Xuyên, bà Trần.
“Mẹ của cậu gọi điện, tại sao không nghe?”
Lâm Xuyên đưa điện thoại cho cô: “Chị nghe máy đi, giọng của tôi không giống với bây giờ, sẽ bị lộ mất.”
“…”
Cậu thật sự cẩn thận.
Đường Nguyệt Thư nhận lấy điện thoại của cậu, ấn nghe máy, bật loa ngoài: “Chào bác gái.”
Bà Trần ở bên kia điện thoại không ngờ rằng người nghe lại là cô, bà ấy dừng một chút, giọng điệu lập tức thay đổi, nghe cực kỳ thân thiết.
“Là Nguyệt Thư à? Lâm Xuyên đâu rồi?”
Lâm Xuyên ở bên cạnh, khi nghe thấy giọng mẹ cậu thì cậu hơi xúc động. Giọng nói ấy cậu vẫn quen thuộc, nhưng dường như đã có phần già đi so với mười mấy năm trước. Mặc dù bà ấy sống trong nhung lụa thì thời gian vẫn để lại dấu vết.
Cậu không thể tưởng tượng được dáng vẻ hiện giờ của ba mẹ.
Tuổi tác càng lớn dần và già đi là sự thay đổi không thể chống lại được. Lâm Xuyên đã chấp nhận sự trưởng thành của bản thân, nhưng giờ phút này lại cảm nhận được kiểu vô tình khác của năm tháng.
Thiếu niên ở bên này vẫn còn đang buồn bã, ai ngờ người đang trò chuyện qua điện thoại lại khẽ nhếch môi nhìn cậu.
”?”
“Bác gái, Lâm Xuyên vừa mới đi tắm. Bác có chuyện gì, cần cháu nói cho anh ấy không?”
Lâm Xuyên: “…”
Trong nửa tháng này, trêu chọc cậu dường như đã trở thành một trong những niềm vui của người phụ nữ này.
“Không có gì, vốn dĩ bác muốn để nó hỏi cháu gần đây có thời gian đến Hong Kong hay không, để ăn một bữa với ông nội và các chú bác của Lâm Xuyên, tiện thể làm quen với mọi người.”
Bà Trần cũng không cảm thấy có gì không ổn khi cô nhận cuộc gọi này.
Đường Nguyệt Thư rất thành thạo khi đối phó với tình huống này, cô nói: “Thật sự xin lỗi bác gái, gần đây công việc và các buổi xã giao khá nhiều, tạm thời cháu chưa sắp xếp thời gian được. Chờ cháu xử lý xong dự án cháu đang theo thì cháu và Lâm Xuyên sẽ đến Hong Kong thăm bác và bác trai.”
Bà Trần không phải loại bề trên hẹp hòi. Con dâu tương lai là người quản lý công ty, không có thời gian cũng là bình thường.
“Vậy khi nào hai đứa rảnh thì nói trước với bác một tiếng, bác sẽ sắp xếp.”
Cuộc gọi này cứ vậy mà được đối phó một cách qua loa.
Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên hoàn toàn không nên xuất hiện ở Hong Kong. Lỡ đâu thật sự bị bà Trần hoặc là mấy người khác thấy mà không giải thích được sẽ dễ dàng tổn thương đến tình cảm mẹ chồng – con dâu.
Đường Nguyệt Thư trả lại điện thoại cho thiếu niên không dám nhận máy này.
Cậu thật sự quá ngây ngô, cô hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Xuyên vừa mới trưởng thành sẽ trông như thế này. Tuy rằng cậu gầy hơn một chút so với sau này, nhưng cũng rất cao lớn.
Lớn tướng như thế, chỉ vì một câu “Anh ấy vừa đi tắm” mà cô thuận miệng nói trêu đến mức này, thật sự không phải đáng yêu bình thường.
Lâm Xuyên không nghĩ sai, trêu chọc cậu đúng là niềm vui mới của cô.
“Tôi không ngờ khi cậu còn trẻ tuổi lại thẹn thùng đến thế.” Đường Nguyệt Thư ăn ngay nói thật.
“…”
Cậu vốn không phải một người thẹn thùng!
Nhưng nếu giải thích thì sẽ khiến cậu trông như quá để tâm, nên thiếu niên không nói gì.
Cậu tức giận mà đứng dậy rồi chạy lên tầng.
Đường Nguyệt Thư nhìn dáng vẻ của cậu, yên lặng cảm thán ở trong lòng, cậu vẫn không chịu được việc bị chọc ghẹo.
Sau khi không sắp xếp việc trở về Hong Kong cùng với thiếu niên Lâm Xuyên, Đường Nguyệt Thư nhanh chóng có lời mời mới. Vào thời gian cuối tuần của cô, cô bỏ thiếu niên ở nhà, đi gặp bạn bè như đã hẹn.
Khi cô không ở nhà, thật ra Lâm Xuyên chờ một mình được, cậu không cần ai bầu bạn cả.
Trên điện thoại thỉnh thoảng sẽ có một ít tin nhắn, có vài tin đến từ cấp dưới hiện giờ của cậu, đối tác hợp tác, bạn bè đã quen từ trước hoặc những người cậu quen biết trong mười mấy năm nay. Cậu dựa vào lịch sử trò chuyện trước đây để cân nhắc giọng điệu và nội dung khi trả lời.
Cũng không khó, xem như một cách để giải trí đi.
Thậm chí cậu còn tìm thấy một ghi chú trong chiếc điện thoại này. Bản thân cậu mười mấy năm sau đã ghi lại một số việc cần làm, thậm chí bao gồm cả những nơi định đi cùng Đường Nguyệt Thư, những món quà định mua cho cô, v.v…
Còn có một số việc nhỏ liên quan đến cô.
Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể tìm thấy sự biểu lộ tình yêu của cậu đối với một người phụ nữ trong từng lời ghi chép nhỏ nhặt.
Đây là điều mà Lâm Xuyên 18 tuổi không thể nào tưởng tượng nổi.
Vốn dĩ cậu đang cầm Ipad lên mạng, dựa vào thói quen làm việc và nghỉ ngơi lúc trước, bây giờ cậu nên ngủ rồi.
Đến giờ này rồi, người xã giao ở bên ngoài còn chưa về nữa.
Thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài biệt thự không có chút tiếng động nào.
Điện thoại ở trên tay cậu.
Lâm Xuyên nhắn tin hỏi thăm một câu, hỏi khi nào cô trở về.
Ở trong nhà người khác, hỏi thăm một câu thật ra cũng là điều bình thường.
Cậu chờ mãi mà cô vẫn chưa trả lời, không biết có phải cô uống quá nhiều rồi không.
Có lẽ trước khi cô ra ngoài, cậu nên hỏi cô địa chỉ cụ thể nơi cô đi.
Khi thiếu niên định gọi điện cho Đường Nguyệt Thư, trong sân truyền đến tiếng xe.
Cậu đứng ở đầu cầu thang, nhìn thấy người phụ nữ mặc chiếc áo khoác đỏ dài đang loạng choạng đi vào, cô thật sự uống say rồi.
Lâm Xuyên đi xuống tầng đỡ cô đến sofa rồi rót một ly nước ấm cho cô.
“Tại sao uống nhiều như thế?” Lâm Xuyên 18 tuổi không biết tửu lượng của cô, đương nhiên cũng không biết cô uống bao nhiêu.
Không biết có phải Đường Nguyệt Thư nghe rõ cậu hỏi gì không, cô cười một tiếng: “Chỉ uống một chút thôi.”
“…”
Chỉ uống một chút rượu đã như thế này, tửu lượng của cô tệ đến mức nào vậy.
“Uống nước đi, tôi sẽ đỡ chị lên.” Thiếu niên nói.
Chỉ là người phụ nữ trên sofa hơi thờ ơ, cô nhìn chằm chằm vào cậu.
Lâm Xuyên không biết cô đang nhìn gì, trông dáng vẻ này của cô thì biết là cô say thật rồi. Mắt cô vẫn mở to, nhưng tần suất chớp mắt thì ít hơn.
Đôi mắt của Đường Nguyệt Thư rất đẹp, khi nhìn chằm chằm người ta sẽ khiến người đó mất tự nhiên.
Nhưng thiếu niên đã tới nửa tháng rồi, cậu đã quen với ánh mắt của cô.
Cô luôn quen tìm kiếm bóng dáng của người cô yêu trên người cậu, sau đó lộ ra ánh mắt rất từ ái.
Lúc trước cậu cảm thấy mất tự nhiên, nhưng hiện giờ đã quen rồi. Tuy cậu cho rằng cậu và người yêu của cô ở một mức độ nào đó không phải là cùng một người, nhưng phải thừa nhận rằng, bọn họ đúng là có cùng ngày tháng năm sinh, ba mẹ và địa chỉ gia đình cũng giống nhau.
Cậu chính là Lâm Xuyên trong quá khứ của thời không này.
Chỉ là bây giờ, sau khi Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu, trong mắt cô bỗng óng ánh nước mắt.
“…”
Thiếu niên bỗng hơi hoảng loạn, cậu ghé sát vào cô: “Chị làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Nhưng mà nước mắt của người phụ nữ cứ lăn dài, cô duỗi tay ôm lấy cậu.
Lâm Xuyên nghe thấy cô khóc nức nở và hỏi: “Tại sao anh còn chưa trở về nữa?”
“Em rất nhớ anh.”
Cơ thể thiếu niên cứng đờ, cậu không cử động, để mặc cho cô ôm, cũng hiểu được sự đau buồn của cô.
Mặc dù cậu cũng là Lâm Xuyên, nhưng không phải Lâm Xuyên kia của cô. Bọn họ quen biết nhau nhiều năm, có những kỉ niệm chung với nhau. Mà cậu thì không biết gì cả, không có ký ức, thậm chí không có tình cảm mà Lâm Xuyên kia dành cho cô.
Chỉ là có cùng một khuôn mặt mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy cô khóc, thiếu niên vẫn cảm thấy tim như bị siết chặt. Cậu không phải là người có trái tim sắt đá, đã nghe cô kể qua về câu chuyện cũ của bọn họ, cậu sẵn lòng tin rằng bản thân trong tương lai và cô là yêu nhau.
Nước mắt của Đường Nguyệt Thư làm người khác đau lòng. Lâm Xuyên nghĩ, nếu chồng chưa cưới của cô ở đây, lúc này chắc hẳn anh sẽ vươn tay lau sạch nước mắt cho cô, hoặc là hôn cô.
Nhưng cậu không phù hợp để làm những việc này, cũng không thể làm.
Thiếu niên chỉ có thể để mặc cô ôm, cậu vươn tay vỗ vỗ bả vai của cô, an ủi: “Đừng khóc, anh ấy sẽ nhanh chóng trở lại thôi…”
Không biết tạo phải nghiệt gì, mà cậu phải dỗ dành vợ chưa cưới tương lai của cậu.
Tất cả những tưởng tượng kỳ lạ trong tuổi dậy thì của thiếu niên Lâm Xuyên cũng không bằng hiện thực kỳ ảo thế này.
Cậu bế nữ cường nhân vừa khóc xong rồi ngủ thiếp đi lên tầng. Tuy rằng thiếu niên 18 tuổi chưa có thể chất như sau này, nhưng bế cô cũng không tính là vất vả, chỉ là chuyện leo một tầng mà thôi.
Cô cũng không nặng.
Cô khóc đến mức mắt đỏ hoe. Trong mắt của Lâm Xuyên phiên bản thiếu niên, cậu thấy cô là một người phụ nữ rất đẹp.
Thậm chí cậu nghi ngờ rằng có phải cậu lúc 27 tuổi bởi vì thấy người ta đẹp mà nảy lòng tham nên mới có những chuyện sau đó hay không.
Thiếu niên đặt người ở trên giường, cậu nhìn thấy trên quần áo cậu bị dính vết son, rồi nhìn qua gương mặt trang điểm của Đường Nguyệt Thư.
Quần áo trên người cậu không phải của cậu nên cậu không cần phải tiếc.
Nhưng theo sự hiểu biết nửa vời của thiếu niên Lâm Xuyên về việc trang điểm của phụ nữ, thì không thể để nguyên lớp trang điểm qua đêm.
Mẹ cậu – bà Trần chưa bao giờ để lớp trang điểm qua đêm. Mặc dù bà ấy say đến mức không tiện hành động thì cũng phải chỉ huy ba cậu làm thay.
Nhưng Lâm Xuyên 18 tuổi vốn không hiểu những thứ này. Cậu tìm thấy sản phẩm tẩy trang trong đủ loại chai lọ của Đường Nguyệt Thư, tiếp đó cậu lên mạng tìm hướng dẫn, rồi bắt đầu vụng về tẩy trang cho người phụ nữ đang nằm trên giường.
Khi tay cậu chạm vào mặt cô, thiếu niên hơi khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục lau sạch lớp trang điểm trên mặt cô.
Buổi tối này kết thúc bởi việc Đường Nguyệt Thư say rượu.
Hôm sau thiếu niên trông cũng không có gì bất thường, nhưng cô vẫn nghiêm túc xin lỗi cậu. Việc làm loạn trong cơn say với người khác sau khi uống rượu như thế là không tốt.
Thiếu niên: “… Chị xin lỗi, nhưng cảm giác như không có chút áy náy nào cả.”
Đường Nguyệt Thư tiếp tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi nghĩ rằng cậu là anh ấy của mười mấy năm trước nên mới muốn bắt nạt cậu.”
Giống như khi nhìn thấy động vật nhỏ dễ thương thì muốn ngồi đè chết hoặc muốn ăn một miếng, là cùng một kiểu.
Thiếu niên: “…”
Cậu tiếp tục ở lại chỗ của cô, thời gian lâu dần, có vài người mãi không thấy sếp Lâm, thậm chí gọi điện liên hệ cũng phải gọi đến chỗ Đường Nguyệt Thư, mà cô đối phó rất thành thạo.
Dù sao trong thời gian ngắn, Lâm Xuyên “bệnh” rất nhiều lần.
Lâm Xuyên phiên bản thiếu niên nghe cô bịa chuyện chồng chưa cưới của cô bệnh. Sau nhiều lần, cậu cảm thấy sau khi bản thân 31 tuổi trở về, ở trong mắt người khác anh sẽ biến thành hình tượng “bệnh tật ốm yếu”.
Không sao cả, dù sao không phải là cậu.
Bọn họ không ai biết khi nào sẽ đổi về lần nữa. Nhưng tuần thứ ba đã trôi qua, cậu cảm thấy có vài lời cần nói rõ với Đường Nguyệt Thư.
“Dù tôi trở về, tương lai cũng chưa chắc sẽ ở bên cạnh chị.” Lâm Xuyên thiếu niên nói.
Mặc dù lần giao nhau này không phải điều mà bất kỳ ai trong số họ mong muốn, nhưng mỗi một sự kiện xảy ra đều giống như con bướm vỗ cánh, ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.
Cậu đã gặp được người yêu trong tương lai từ sớm, dù cậu biết cô là một người phụ nữ xinh đẹp và có năng lực, nhưng trên đời này có biết bao nhiêu người đàn ông và phụ nữ, cậu không thể chắc chắn rằng người cậu thích trong tương lai vẫn là cô. Mà một Đường Nguyệt Thư khác cũng chưa chắc sẽ thích Lâm Xuyên.
Bọn họ là những người khác nhau.
Thậm chí có thể bởi vì biết bản thân 27 tuổi sẽ tình cờ gặp gỡ người phụ nữ trước mặt này ở Paris, nên lúc đó có thể cậu sẽ tránh không đến Paris nữa.
Sau khi Đường Nguyệt Thư nghe xong lời cậu nói, chỉ mỉm cười: “Không sao, hai người có cuộc sống của riêng mình. Tôi ở thời không khác cũng sẽ không bởi vì một người đàn ông tên là Lâm Xuyên không xuất hiện trong cuộc đời mà thiếu đi vài phần xuất sắc.”
“Cậu có thể xem khoảng thời gian này như một giấc mơ, tỉnh dậy thì tiếp tục cuộc sống của mình.”
Đường Nguyệt Thư hiểu rõ, chuyện của cô và Lâm Xuyên chỉ thuộc về riêng hai người họ.
Cho dù thế gian này có nhiều thời không song song và mỗi nơi đều có một người như bọn họ, cũng không nhất định dựa theo quỹ đạo giống nhau mà gặp nhau rồi yêu nhau.
Bọn họ vượt thời không gặp qua nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã là duyên phận khó có được.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy cứ nhốt thiếu niên trong nhà mãi cũng không ổn, nên cô bảo nếu cậu rảnh thì có thể tự ra ngoài đi dạo, chỉ cần đeo khẩu trang là được.
Thiếu niên Lâm Xuyên thật ra cũng đã ra ngoài vài lần, có hai lần vì ăn mặc toàn đồ đen quá ngầu nên bị mấy cô gái trẻ bắt chuyện. Người ta còn muốn nhìn mặt cậu, từ đó cậu không thích ra ngoài nữa.
Sau đó vào một ngày bình thường trong tháng ba, cách ngày người nằm bên gối của Đường Nguyệt Thư biến mất gần một tháng, cả hai đều biết có lẽ họ sắp phải nói lời tạm biệt trong vài ngày tới.
Lâm Xuyên phiên bản thiếu niên lại làm một bữa cơm nữa, cậu rất nghiêm túc hỏi cô: “Thật sự nấu không ngon bằng anh ấy à?”
“…”
Cũng không biết tại sao cậu lại hiếu thắng, một hai phải so đo với bản thân.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Đường Nguyệt Thư trở mình giống như bình thường. Cuối tuần cô lười dậy sớm, nhưng tối hôm qua cô đã đồng ý rằng hôm nay sẽ mang thiếu niên ra ngoài xem phim khoa học viễn tưởng hiện giờ, cảm nhận chút rạp chiếu phim 4D hiện nay.
Bỗng cửa truyền đến tiếng động, cô hơi sửng sốt.
Lâm Xuyên 18 tuổi chưa bao giờ tùy tiện ra vào phòng ngủ của cô.
Giây tiếp theo, cửa phòng bị mở ra, trong ánh sáng tối tăm, Đường Nguyệt Thư rõ ràng nhìn thấy Lâm Xuyên 31 tuổi xuất hiện ở cửa phòng cô.
Anh cười với cô: “Xin hỏi, anh bị chính vợ chưa cưới của anh đuổi ra khỏi phòng ngủ à?”
Đường Nguyệt Thư ngồi dậy, trong giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên và vui mừng: “Anh trở về rồi sao?”
Cô xuống giường, đạp chân trần trên mặt đất, đi nhanh mấy bước rồi nhào vào trong lòng anh, cảm nhận được độ ấm và cái ôm quen thuộc.
Lâm Xuyên vươn tay ôm lấy cô, cúi đầu dụi vào cổ cô.
Anh đã du hành thời không ngắn ngủi, may mà anh đã trở lại.
Sau khi trò chuyện, Lâm Xuyên mới biết rằng Đường Nguyệt Thư đã từng tham khảo ý kiến của các học giả có liên quan, đoán được rằng anh sẽ trở về vào thời điểm này.
“Cho nên anh ở mười ba năm trước hoàn toàn không biết có thể trở về hay không à?”
“Anh đoán có thể trở về, nhưng không biết là khi nào.” Khoa học kỹ thuật ở mười mấy năm trước không thể so sánh với bây giờ.
Lâm Xuyên xoa đầu cô, tiếp đó lại ôm mặt cô an ủi: “Em sợ sao?”
Đâu chỉ là bị dọa sợ thôi đâu.
Chưa đến một tháng, trong căn phòng này chứa dấu vết sinh sống của một người khác. Lâm Xuyên nhìn thấy bên cạnh phòng ngủ còn để một ít quần áo tắm rửa thường ngày của thiếu niên, bao gồm cả đồ lót.
Anh nhướn mày nhìn về phía vợ chưa cưới đang tựa ở cửa: “Mấy món đồ này em đều mua mới cho cậu ấy à?”
Đường Nguyệt Thư: “… Cậu ấy không chịu mặc đồ của anh thì em còn cách nào chứ? Đồ mới cũng không chịu mặc.”
Lâm Xuyên “ồ” một tiếng: “Vậy có lẽ cậu ấy chưa trưởng thành như anh hiện giờ.”
“…”
Người tổn thất là bản thân, cần gì phải làm thế?
Trong lúc mặn nồng vào buổi tối, Lâm Xuyên hỏi cô: “Em cảm thấy anh lúc 18 tuổi như thế nào?”
Trên da Đường Nguyệt Thư vẫn còn mang theo sắc đỏ ửng khi nãy, đột nhiên nghe anh nhắc đến phiên bản khác của anh, cô lười biếng ngước mắt nhìn anh. Cô cười rồi mô tả bằng mấy từ: “Kiêu ngạo, ngại ngùng, đáng yêu.”
Lâm Xuyên nghe cô mô tả mấy từ vốn dĩ không liên quan gì đến anh.
“Em mô tả cậu ấy như thế, em thích anh lúc còn trẻ à?”
Đường Nguyệt Thư: “… Anh ghen à?”
“Không hẳn là vậy, chỉ là nghĩ nếu như có thể gặp em sớm hơn thì khá tốt.”
Đường Nguyệt Thư nhớ lại những lời mà thiếu niên từng nói, chậc một tiếng: “Anh của tuổi 18 nói rằng sau khi trở về sẽ không thích em ở thời không đó.”
Lâm Xuyên khẽ cười, cúi đầu hôn cô một cái: “Thật à? Vậy cậu ta thật mạnh miệng.”
“Vậy anh có đi tìm em không?” Đường Nguyệt Thư nhìn vào đôi mắt của anh.
Khi cô hỏi những lời này, Lâm Xuyên bật cười: “Tìm chứ, cô bé mít ướt 13 tuổi.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
“Anh đồng ý làm bánh kem hạt dẻ cho em, nhưng lại nuốt lời, có lẽ sẽ bị em ghi hận một thời gian.”