Chuyện xảy ra vào buổi sáng đã đủ khiến não của Đường Nguyệt Thư quá tải.
Lâm Xuyên 18 tuổi tạm thời sống ở căn hộ này của cô. Vốn dĩ ngày mai dì giúp việc sẽ đến quét tước và dọn dẹp vệ sinh, nhưng cô không muốn để người khác thấy Lâm Xuyên hiện tại.
Anh cũng xem như nửa nhân vật của công chúng, lỡ đâu bị theo dõi sẽ rất phiền phức.
Đường Nguyệt Thư không muốn phát sinh thêm rắc rối.
Đêm đó, thiếu niên thu dọn một số quần áo của cậu trong phòng ngủ đến một phòng ngủ khác.
Logic của cậu rất rõ ràng: Mặc dù sau này Đường Nguyệt Thư là người yêu của cậu, nhưng đối với Lâm Xuyên tuổi 18 mà nói thì cô chỉ là một người xa lạ mới quen một ngày.
Cô không có ý kiến gì.
Cho dù cô cho rằng thiếu niên vừa trưởng thành rất ngây ngô và đáng yêu, nhưng cậu thật sự không phải người yêu của cô.
Đường Nguyệt Thư tạm dừng công việc, chưa đến hai ngày cô đã dẫn thiếu niên ra nước ngoài gặp gỡ các học giả xuất sắc trong lĩnh vực thời không.
Vì để giảm bớt số người nhìn thấy Lâm Xuyên, cô cố ý bao trọn máy bay.
May mà diện mạo mười năm sau của cậu phát triển theo hướng ổn định. Trước khi xuất phát, Đường Nguyệt Thư đã trang điểm cho cậu một chút, để gương mặt cậu trông giống với tương lai hơn.
Thân hình cậu vẫn có chút khác biệt so với sau này, mặc quần áo vào trông không giống bình thường lắm.
Đường Nguyệt Thư nhìn trái nhìn phải thiếu niên suốt một lúc lâu, nhìn đến mức khiến tai cậu đỏ lên.
Lúc nãy khi cô nâng mặt cậu lên để trang điểm thì cậu đã đỏ mặt một lần rồi.
“Chị có thể đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy được không?”
Đường Nguyệt Thư chậc một tiếng, cố ý trêu chọc cậu: “Xấu hổ à? Nhưng tôi đã thấy cả cơ thể của cậu rồi, ngực trái của cậu còn có một nốt ruồi cơ.”
“…”
Thiếu niên lập tức ngậm miệng.
Ngày hôm qua cậu tốn không ít thời gian tìm hiểu thế giới bây giờ. Sau mười năm, có thể nói rằng xã hội đã phát triển nghiêng trời lệch đất.
Không nói về người khác, chỉ nói đến cậu. Lâm Xuyên phát hiện ra bản thân là một người thành đạt ở thời không này. Điều này không có gì lạ, dựa vào vốn liếng và sự bồi dưỡng của nhà họ Lâm, nếu cậu sống mà không làm nên trò trống gì thì mới là điều kỳ quặc.
Đường Nguyệt Thư trang điểm cho thiếu niên xong thì cô chuẩn bị khẩu trang và kính râm cho cậu. Bây giờ càng ít người nhìn thấy cậu thì càng tốt.
Cuối cùng trước khi ra ngoài, bởi vì cô muốn cậu lót miếng độn giày nên thiếu niên lại xù lông.
“Tôi không lót, tôi không thấp.”
Đường Nguyệt Thư chỉ có thể dỗ dành cậu: “Cậu không thấp, nhưng chẳng phải là bây giờ cậu chưa cao bằng lúc sau này sao, lót thêm một chút thì có sao đâu?”
Lâm Xuyên ở độ tuổi này vẫn mang theo chút tính trẻ con của thiếu niên. Cậu đến một thời điểm và nơi chốn xa lạ nên cậu nhạy cảm một chút cũng là điều hợp lý.
Nhưng cô xuất phát từ thái độ yêu ai yêu cả đường đi, nên cô cực kỳ kiên nhẫn đối với Lâm Xuyên phiên bản mới trưởng thành.
Cuối cùng thiếu niên vẫn thỏa hiệp.
Bọn họ gặp vị giáo sư mà Đường Nguyệt Thư đã liên hệ ở nước ngoài. Khi ông ấy nhìn thấy Lâm Xuyên, đối chiếu với một số tư liệu về cuộc đời anh, lập tức hét lên “Amazing”.
Sau khi tìm hiểu, bọn họ mới biết Lâm Xuyên không phải trường hợp cá biệt. Những tình huống tương tự từng xảy ra ở khắp nơi trên thế giới, thậm chí vào cùng thời điểm với bọn họ cũng xảy ra những sự việc khác.
Thậm chí còn có trường hợp xảy ra với động vật. Có một người nọ khi rời giường thì phát hiện con mèo con người đó mới mua về đã biến thành một con mèo trưởng thành chỉ sau một đêm. Sau khi con mèo đó nhìn thấy cô ấy thì còn thân mật dụi vào người cô ấy.
Vị giáo sư đó đã làm một cuộc kiểm tra toàn thân cho Lâm Xuyên tại viện nghiên cứu, kết quả cậu là một chàng trai rất khỏe mạnh.
Ông ấy nói rằng có lẽ cậu đã trải qua sự trao đổi giữa hai dòng thời gian, có một số hiện tượng khoa học hiện giờ chưa thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra.
Có thể hiểu đơn giản đó là du hành thời gian, nhưng sẽ không duy trì trạng thái đó mãi mãi.
Giống như trường hợp của con mèo kia lớn lên trong một đêm, không bao lâu sau con mèo lại biến trở về thành một bé mèo nhỏ. Mãi đến khoảng một năm sau, người chủ đó mới nhận ra rằng con mèo cô ấy thấy lúc đó có lẽ chính là con mèo của một năm sau.
Vào đêm xảy ra việc Lâm Xuyên xuyên qua thời không, quả thật hiện tượng thiên văn có sự bất thường nhẹ.
Vị giáo sư đó nói rằng, trong tình huống kiểu này, theo những trường hợp đã được chứng thực, người xuyên không sẽ quay về thời không ban đầu trong vòng vài ngày đến một tháng.
Nói bọn họ không cần phải lo lắng.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên tiếp xúc với lý luận kiểu này, giống với “Thuyết tương đối” mà bọn họ đã từng nghe qua lúc đi học. Nhưng trước kia bọn họ chưa từng nghĩ bản thân sẽ trở thành người trải qua nó.
Nếu chỉ là thời gian ngắn, Đường Nguyệt Thư cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô đưa Lâm Xuyên phiên bản thiếu niên trở về nhà.
Nhiều nhất chỉ là một tháng, những phần công việc của Lâm Xuyên có thể để trợ lý làm thì đều được phân công ra trước, còn những việc chỉ có thể tự mình xử lý thì cô sẽ thay anh kiểm soát và xử lý.
Bây giờ cũng không rảnh quan tâm đến cơ mật hay không cơ mật nữa. Cậu mới 18 tuổi, có thể biết cái gì chứ?
Nhưng thực tế chứng minh, việc Lâm Xuyên sau này có thể giành được vị trí người nắm quyền của nhà họ Lâm không phải là ngẫu nhiên. Mặc dù chỉ mới 18 tuổi nhưng năng lực học tập và thích ứng của cậu đã vượt xa những người cùng trang lứa.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy luôn giấu cậu ở trong nhà cũng không phải cách. Cô đề nghị mang cậu ra ngoài đi dạo, tham quan Bắc Kinh của mười năm sau.
Thiếu niên không từ chối.
Cậu muốn đi ra ngoài xem, mấy ngày này cậu vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong nhà.
Cậu lựa chọn quần áo ở trước tủ quần áo của Lâm Xuyên. Lâm Xuyên 30 tuổi có rất nhiều bộ âu phục, mặc vào trông chững chạc và phong độ.
Đường Nguyệt Thư cũng thích xem dáng vẻ anh mặc âu phục.
Thiếu niên đứng trước tủ quần áo của bản thân trong tương lai một lúc lâu, cậu quay đầu nhìn cô: “Về sau mắt thẩm mỹ của tôi già dặn như vậy sao? Bình thường ba tôi cũng mặc kiểu na ná thế này.”
Giọng điệu của cậu rất bình thường, chỉ đơn thuần trình bày sự thật thôi.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Nhưng mà rất nhanh sau đó cậu đứng trước một cái tủ quần áo khác, trông có vẻ khá thích. Tuy nhiên cậu lại nói: “Những bộ này trông hơi lòe loẹt.”
Đường Nguyệt Thư mỉm cười: “Những thứ đó là do tôi thiết kế.”
Quần áo cô thiết kế cho Lâm Xuyên đều được đặt chung một tủ quần áo.
Hiển nhiên thiếu niên không ngờ tới tình huống này, cậu mấp máy môi, mãi mới thốt ra được một câu: “Tôi cảm thấy khá đẹp.”
Đường Nguyệt Thư: “Đương nhiên, chồng chưa cưới của tôi thích mà.”
Lâm Xuyên biết “chồng chưa cưới” mà cô nói là bản thân cậu của mười ba năm sau. Mặc dù như vậy, cậu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ nhàn nhạt.
Nam sinh viên ngây ngô, khi đối mặt với người yêu tương lai của cậu, nghe cô nói về việc sau này họ sẽ yêu nhau thế nào, giống như đang nghe chuyện của người khác vậy.
Lâm Xuyên chọn một bộ đồ phù hợp với lứa tuổi hiện tại của cậu, một bộ đồ thể thao đen không đặc biệt gì, kết hợp với kiểu tóc hiện giờ, trông có vẻ ngầu.
Thiếu niên tự giác đeo khẩu trang, Đường Nguyệt Thư tự lái xe đưa cậu đi dạo quanh Bắc Kinh. Cô định mua cho cậu ít quần áo mới, nhưng nghĩ lại thì cũng không phù hợp, vì nếu cậu thật sự quay về thì cũng chẳng mang đi được.
Đến giờ ăn, cô đã đặt trước phòng riêng, dẫn cậu đi ăn.
Theo lẽ thường, cô làm việc khá đáng tin, cũng chưa từng nghĩ sự trùng hợp ở thế giới này lại có thể trùng hợp đến mức khiến người ta cạn lời.
Trong cùng một nhà hàng, Đường Thước Diễn khoác vai đám bạn ăn chơi của anh ta đi vào trong. Bên cạnh có một cô gái trẻ xinh đẹp vẫn đang cố gắng bắt chuyện với anh ta.
Đường Thước Diễn liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái, ánh mắt dừng lại.
Cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc đang đứng, trông rất giống cô em họ vừa có tình yêu vừa có sự nghiệp viên mãn của anh ta. Bên cạnh cô còn có một người đàn ông trông rất trẻ, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng đẹp trai là một loại cảm giác, vừa nhìn người kia đã thấy rất đẹp trai rồi.
Bọn họ không nắm tay, nhưng khoảng cách cơ thể rất không thích hợp.
Tối nay anh ta không có uống rượu, chưa đến mức hoa mắt.
“Cậu chủ Đường, đi thôi, ngẩn người ra đó làm gì? Anh thấy người quen à?”
Đường Thước Diễn kịp thời chặn tầm mắt của những người đó, nói: “Đi, đi thôi.”
Đường Nguyệt Thư mang theo thiếu niên cảm nhận sự phồn vinh hiện giờ của Bắc Kinh rồi lái xe về nhà.
Chẳng qua cô không ngờ rằng vào đêm khuya thế này, người anh họ phiền phức kia lại đến nhà thăm hỏi.
Đường Thước Diễn trông như mới uống rượu xong. Đường Nguyệt Thư để anh ta tiến vào, đồng thời nói thiếu niên lên tầng trốn.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm giác khi Lâm Xuyên đi lên, biểu cảm trên mặt cậu không vui vẻ lắm.
Đầu tiên ánh mắt của Đường Thước Diễn dừng ở trên người em gái. Trên sofa phòng khách có chiếc áo khoác mà cô mới cởi không lâu và tùy tiện ném ở đó… Còn có áo khoác mà Lâm Xuyên vừa mới cởi ra.
Khoảnh khắc này cực kỳ vi diệu, ít nhất là ánh mắt của anh ta rất vi diệu.
“Xuyên đến Bắc Kinh à?”
Giọng điệu của Đường Nguyệt Thư rất bình tĩnh: “Không có.”
Thời điểm này mà để anh ta gặp Lâm Xuyên thì không phải chuyện gì tốt.
“Tối nay em ăn ở đâu?” Đường Thước Diễn hỏi tiếp, giọng điệu của anh ta cũng bình thản, cơ bản không nghe ra điều gì không ổn cả, tựa như chỉ quan tâm bình thường thôi.
Đường Nguyệt Thư rót ly nước cho anh họ cô.
“Anh uống bao nhiêu rượu vậy?”
Đường Thước Diễn phẩy tay: “Tửu lượng của anh thì em biết mà, anh không có say.”
“Anh hỏi em đó, tối nay em ăn ở bên ngoài à?”
Đường Nguyệt Thư nhận ra có chỗ không ổn từ việc vấn đề này cứ bị nhắc đi nhắc lại, trong lòng dấy lên cảm giác khác lạ, cô hỏi ngược lại một câu: “Tối nay anh ăn cơm ở đâu vậy?”
Đường Thước Diễn cứ thế nhìn cô em họ của anh ta, bình tĩnh nói ra tên một nhà hàng.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Hai anh em quen nhau lâu như vậy, một số ăn ý không đáng tiền vẫn phải có.
“Cho nên, người tối nay anh thấy thật sự là em à?” Ngay sau đó Đường Thước Diễn tiếp tục nói: “Vậy người bên cạnh em là…”
Anh ta còn chưa dứt lời, không biết tại sao trên tầng đột nhiên truyền đến tiếng đồ rơi xuống đất. Âm thanh không lớn, nhưng vẫn đủ khiến người ta đoán được rằng trên tầng có người.
Đường Thước Diễn trợn trừng mắt: “Đường Nguyệt Thư, em thật sự dám mang người về nhà à? Còn mang người đến nhà của em và Lâm Xuyên?”
Đường Nguyệt Thư im lặng.
Đến tuổi này rồi, cô không thể nào không nghe hiểu ý của anh ta. Anh ta đã suy nghĩ theo một hướng khá hoang đường.
Nhưng với tình huống hiện giờ, cô không rõ nên để anh ta tiếp tục hiểu lầm hay là để người xuống dưới rồi giải thích rõ ràng sẽ tốt hơn.
Lúc này trên tầng đã yên tĩnh lại.
Đường Thước Diễn thấy em gái không nói gì, cảm thấy bản thân đoán đúng rồi.
“Em nói cậu ta xuống đây, anh xem là tiên giáng trời nào mà có thể quyến rũ được em gái của anh.”
Đường Nguyệt Thư thờ ơ. Hiển nhiên cô không tính để thiếu niên trên tầng xuống dưới đây, chuyện của Lâm Xuyên càng ít người biết càng tốt.
“Không phải chứ, em bảo vệ nam hồ ly tinh này đến vậy à?” Đường Thước Diễn ngồi không yên: “Em không tính vì thằng nhóc trên kia mà chia tay với Lâm Xuyên đấy chứ? Không phải bọn em tính kết hôn à?”
“Bọn em sẽ không chia tay.” Đường Nguyệt Thư nói.
“Vậy thì em phải giấu kỹ vào chứ. Em dẫn cậu ta về nhà của hai người làm gì?” Đường Thước Diễn hận sắt không thành thép.
“Hả?”
Cậu chủ Đường, là một kẻ hai mặt kiên quyết giúp đỡ người thân mà không quan tâm lý lẽ.
Dẫu cho giờ phút này anh ta cho rằng bản thân đã nhìn thấu một số hành vi vô đạo đức của cô em họ và dù anh ta có quan hệ rất tốt với em rể, nhưng anh ta cũng không phải là một người có đạo đức.
Bây giờ điều khiến anh ta sốt ruột là chuyện khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!