Lâm Xuyên nhẹ nhàng giải thích: “Bởi vì vừa nãy em đã trả cho anh một khoản thù lao đắt đỏ rồi, bạn học Đường.”
Cô bé cãi lại anh: “Nhưng đó là tiền trả cho anh vì đã nghe em nói chuyện, chứ không phải tiền nấu ăn.”
“Đây là lần đầu tiên anh nhận được khoản thù lao trò chuyện đắt thế, nhất thời vui quá nên muốn làm một bữa ăn để cảm ơn chủ thuê, không được sao?” Lâm Xuyên đưa đũa và thìa cho cô bé: “Em ăn đi, thử tay nghề của anh.”
Trước đây cô bé từng theo người lớn đến ăn ở vô số nhà hàng cao cấp, nhưng bình thường khi đi chơi với bạn bè thì cô bé sẽ không quá để ý đến mấy thứ như đẳng cấp này. Cô bé không muốn làm ra vẻ, cô bé uống một ngụm canh hầm, canh gà ấm áp từ từ chảy xuống từ cổ họng.
Ngon quá.
“Anh là người ở đâu thế?” Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe hỏi anh.
Tò mò là khởi đầu của việc thiết lập mối quan hệ với một người.
“Người Hong Kong.”
“Vậy thật là xa nha. Tại sao anh lại đến đây?”
“Không đến nơi này thì sao có thể làm ông chủ mở quán ăn chứ?” Anh nói.
Cô bé biết bình thường người lớn sẽ không nói thật với trẻ con, nên cô bé cũng không quan tâm nữa.
“Nhà em cũng có một dì người Hong Kong. Canh dì ấy hầm có hương vị rất giống canh của anh.”
Tay nghề nấu nướng của dì đó rất tốt, Đường Nguyệt Thư nói như vậy có nghĩa là cô bé công nhận tay nghề nấu nướng của anh.
Không chỉ có canh, ngay cả cánh gà chiên coca cũng làm ngon đến mức khiến người ta thèm thuồng.
Toàn là món ăn bình thường, thậm chí nguyên liệu nấu ăn cũng không quý hiếm gì, nhưng cô bé không kén ăn chút nào, ăn đến mê mẩn.
Lâm Xuyên cảm thấy cô bé khá gầy.
Cô bé nên ăn nhiều một chút.
Nhưng cuối cùng Đường Nguyệt Thư ăn đến mức no căng khiến dạ dày khó chịu. Anh phải đến tiệm thuốc gần đó để mua thuốc.
Lâm Xuyên nhìn cô bé uống thuốc, khẽ than: “Cũng là đứa trẻ lớn rồi, sao không biết sức ăn của mình chứ?”
Thuốc vẫn chưa có tác dụng nhanh như vậy, cô bé trừng mắt nhìn anh, nhưng giọng điệu lại mềm mại: “Chẳng phải tại anh nấu ngon quá sao.”
Lâm Xuyên nghe vậy thì bật cười: “Cảm ơn lời khen của em. Nếu em muốn ăn thì ngày mai anh sẽ làm cho em, nhưng lần sau nhớ đến lượng đồ ăn nhé.”
Đường Nguyệt Thư cảm thấy hơi mất mặt. Đứa trẻ tầm tuổi cô bé đã biết rõ thứ gọi là lòng tự trọng.
“Vậy anh định giá đi, em không muốn ăn mà không trả tiền cho anh.” Cô bé rất có nguyên tắc.
Cô bé hoàn toàn không biết về sau cô bé sẽ thản nhiên gọi món đến mức nào.
Lâm Xuyên cũng không phản đối, hóa ra từ lúc nhỏ như thế cô đã bắt đầu xem trọng nguyên tắc rồi.
Lúc này trời rất nhanh đã tối, đầu tháng ba ở Bắc Kinh vẫn rất lạnh, khi cô bé ra ngoài còn phải đội cả mũ giữ ấm.
Đường Nguyệt Thư làm xong bài tập mới rời đi.
Lâm Xuyên lái xe tới, khi cô bé nhìn thấy xe anh thì hơi ngạc nhiên: “Xe của anh à?”
“Ừm.”
Cô bé ngồi lên ghế phụ, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh: “Anh giàu như thế thì tại sao lại muốn đến đây mở quán ăn vặt?”
Cô bé không hiểu về xe cộ, nhưng anh họ của cô bé thì hiểu. Mỗi ngày anh ta cứ nói mãi, mưa dầm thấm đất nên cô bé cũng biết nhìn nhãn hiệu xe.
Hơn nữa nhà cô bé có không ít xe.
Lâm Xuyên hỏi ngược lại cô bé: “Chuyện muốn làm thì nhất định phải có lý do sao?”
Cô bé gật đầu: “Chắc chắn phải có lý do.”
“Em nói đúng, nhưng anh lựa chọn không nói cho em biết.” Lâm Xuyên nói.
”…”
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm từ lâu, Lâm Xuyên ở trên đường mới nhớ đến việc hỏi địa chỉ nhà của cô bé.
Đường Nguyệt Thư khẽ nói: “Em còn tưởng anh biết ở đâu rồi chứ, từ nãy đến giờ anh không lái sai chút nào.”
Trong lòng cô bé đại khái đã chắc chắn rằng Lâm Xuyên chính là người nào đó có quan hệ làm ăn với gia đình cô.
Lâm Xuyên không nói tiếp.
Lâm Xuyên đi theo địa chỉ mà cô bé cung cấp. Nhà họ Đường ở hiện tại vẫn cùng ở một chỗ so với mười ba năm sau, chỉ là cách trang trí thì khác với trong trí nhớ của anh. Mẹ kế và đứa em trai kia chưa xuất hiện trong cuộc đời của cô bé.
Cô bé ngồi ở ghế phụ, càng đến gần nhà thì cô bé càng trở nên trầm lặng.
Khi tiến vào khu biệt thự, bỗng cô bé nói: “Hôm nay trở về chắc em không còn được thấy mẹ nữa, bà ấy dọn đi rồi.”
Lâm Xuyên khựng lại. Thật ra anh chưa gặp qua bà Đỗ, ấn tượng của anh về bà đều đến từ những lời nói của Đường Nguyệt Thư.
Khi đó cô đã hiểu rất rõ tình yêu của ba mẹ nặng bao nhiêu phần, không cưỡng cầu, cũng đã buông bỏ từ lâu rồi.
Nhưng cô bé ngồi bên cạnh anh chỉ mới 13 tuổi.
Lâm Xuyên không thể nói với cô bé những lời mà người trưởng thành đã hiểu rõ ở trong lòng nhưng không nói ra.
Anh chưa kịp mở lời, đột nhiên cô bé nói: “Ngày kia anh có rảnh không?”
“Hả?” Lâm Xuyên nhanh chóng thu lại ánh mắt và trả lời: “Anh rảnh.”
“Em còn chưa nói đó là chuyện gì mà!”
Lâm Xuyên: “Anh là ông chủ, anh nói rảnh là rảnh.”
“…”
Xe đã dừng lại, Lâm Xuyên biết lái thêm một chút nữa là đến nhà của cô bé.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô bé, vẻ mặt ôn hòa: “Anh có thể phục vụ gì cho em đây, bà chủ Tiểu Đường?”
Bọn họ mới quen nhau chưa bao lâu, chiều nay cô bé mới giới thiệu với anh, thậm chí cô bé còn chưa biết tên của người đàn ông này.
Nhưng thiện cảm là một điều không thể lý giải được.
Đường Nguyệt Thư 13 tuổi nhìn chằm chằm người trưởng thành này, nói: “Ngày kia anh có thể đến trường họp phụ huynh cho em không?”
Lâm Xuyên: “…”
Anh không nghĩ đến điều này.
“Em không báo cho phụ huynh của em à?”
Trên mặt cô bé dần dần lộ vẻ tủi thân: “Dù sao khi em nói với bọn họ thì bọn họ cũng cử trợ lý đi họp cho em thôi. Còn không bằng em tự tìm cho mình một phụ huynh.”
Cô hừ lạnh một tiếng rồi lau nhẹ đôi mắt. Cô bé nhìn anh và nói: “Anh muốn bao nhiêu tiền thì mới bằng lòng làm?”
Tuổi còn nhỏ mà đã giàu nứt đố đổ vách.
Lâm Xuyên khẽ cong khóe môi, anh nói: “Không cần tiền. Đúng lúc anh chưa từng bao giờ tham gia họp phụ huynh cho đứa trẻ nào.”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Mặt cô bé không biểu cảm, xách ba lô xuống xe, trước khi đóng cửa xe cô bé còn rất lễ phép cảm ơn tài xế và nói tạm biệt.
Lâm Xuyên ngồi trong xe nhìn bóng dáng nhỏ bé đó dần dần đi xa, ánh mắt anh dịu dàng đến mức gần như muốn tan chảy.
Anh luôn cảm thấy, có thể tham gia vào một khoảnh khắc nào đó trong quá trình trưởng thành của Đường Nguyệt Thư là một việc rất lãng mạn.
Đường Nguyệt Thư mới khai giảng chưa lâu, buổi họp phụ huynh được tổ chức vào hôm kia là để tổng kết thành tích học kỳ một.
Ngày hôm đó, có rất nhiều xe hơi sang trọng chạy vào trường, đôi khi ngày họp phụ huynh sẽ trở thành dịp để so kè.
Lâm Xuyên là một phụ huynh tuyệt đối không để con trẻ phải xấu hổ.
Khi ở trong xe, anh bàn bạc với cô bé: “Lát nữa anh lấy thân phận là anh họ bà con xa của em nhé?”
Đường Nguyệt Thư ngước mắt nhìn anh, giọng điệu chân thành: “Anh có thể làm chú hoặc cậu của em mà.”
“Không được.” Lâm Xuyên nhẹ nhàng từ chối: “Anh quá nhạy cảm với tuổi tác, gọi chú sẽ khiến anh đau lòng.”
Cô bé: “…”
“Anh đẹp trai như thế, dù gọi là anh hay là chú cũng không ảnh hưởng gì cả.” Cô nghiêm túc an ủi anh.
Lâm Xuyên khẽ cười, tựa như khá vui vẻ: “Cảm ơn em nhé.”
Con người anh thật là kỳ lạ.
Lâm Xuyên theo cô bé lên tầng, cô bé dẫn anh đến gần lớp học của cô bé. Trong lớp đã có vài phụ huynh khác, một số bạn học của cô bé vẫn còn ở đó. Khi thấy anh, tất cả đều ngạc nhiên.
Ông chủ quán ăn vặt này vốn có chút tiếng tăm trong các trường cấp hai gần đó, đặc biệt là ngôi trường này.
Có một bé gái hỏi cô bé: “Đường Nguyệt Thư, đây là phụ huynh của cậu à?”
Trường cấp hai này của bọn họ có không ít con nhà giàu, nhưng không phải ba mẹ nào cũng có thời gian rảnh để đến họp phụ huynh. Đôi khi những thương vụ trị giá hàng triệu, hàng chục triệu còn quan trọng hơn nhiều so với một buổi họp phụ huynh nhỏ bé.
Sắc mặt cô bé không thay đổi: “Là anh họ bà con xa của tớ.”
Bé gái từng đi cùng với cô bé đến quán của Lâm Xuyên lần trước chợt hiểu ra, cũng hiểu tại sao ông chủ quán ăn vặt lại ưu ái cô bé.
Đường Nguyệt Thư ấn anh xuống chỗ ngồi của cô bé, nói nhỏ với anh: “Anh biểu hiện cho tốt, đừng để bị lộ.”
Lâm Xuyên nhướn mày, đưa tay ra hiệu “OK” với cô bé.
Sau đó Đường Nguyệt Thư rời khỏi phòng học, mấy học sinh khác cũng lục tục rời đi. Chủ nhiệm lớp bước vào.
Lần đầu tiên Lâm Xuyên trải nghiệm đi họp phụ huynh cho người yêu thuở nhỏ, anh cảm thấy mới lạ hơn hẳn các phụ huynh nghiêm túc khác. Anh nhìn qua sách giáo khoa và vở bài tập trên bàn, không khó nhận ra điểm số của cô bé khá tốt.
Họp phụ huynh cho học sinh giỏi là một niềm vui.
Khi Lâm Xuyên nghe thấy giáo viên ở trên bục phân tích thành tích của học sinh, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến tên “Đường Nguyệt Thư”.
Có cùng vinh dự.
Tại sao lại có phụ huynh không muốn họp phụ huynh cho cô bé thông minh và đáng yêu như thế chứ?
Phần lớn phụ huynh của các bạn học cùng lớp với Đường Nguyệt Thư nhìn qua đều rất chỉnh tề, cho dù ăn mặc cao sang hay giản dị thì cũng không thoát khỏi từ “tiền”.
Có phụ huynh khác bắt chuyện cùng với Lâm Xuyên, hình như có quen với người của nhà họ Đường, nhưng không biết Lâm Xuyên nên đến đây để thử anh.
Nhưng cách ăn mặc của Lâm Xuyên cũng không giống người thiếu tiền. Tuy rằng sự hiểu biết của anh về nhà họ Đường là ở mười mấy năm sau, nhưng sau khi trở về được hơn nửa tháng, anh có thể nói được vài chuyện của bọn họ trong giới ở Bắc Kinh.
Tuy Hong Kong khá xa, nhưng mối quan hệ của nhà họ Lâm không hề kém.
Lâm Xuyên không bị lộ, có lẽ đối phương không hiểu biết quá sâu về nhà họ Đường, thật sự tin anh là anh họ của Đường Nguyệt Thư nên đưa danh thiếp cho anh.
Hội họp phụ huynh cũng có thể là nơi để xã giao.
Sau đấy Lâm Xuyên bị giáo viên chủ nhiệm gọi riêng. Cô giáo đeo kính gọng đen này hỏi anh xem học sinh Đường Nguyệt Thư có mâu thuẫn gì với gia đình, hoặc có tâm sự nào khác không. Dạo gần đây cô bé thường lơ đãng trong giờ học.
Trường học đắt đỏ dĩ nhiên có lý do của nó. Lớp học có quy mô nhỏ, giáo viên và học sinh đều thuộc hàng chất lượng cao. Giáo viên sẽ cố gắng hết sức tập trung vào từng học sinh.
Khi Lâm Xuyên họp phụ huynh xong và ra ngoài, cô bé đã ở dưới tầng chờ anh.
“Không phải anh nói em chờ ở trong quán của anh sao?” Lâm Xuyên hỏi.
Khi cô bé đi tới tóc đuôi ngựa còn đung đưa, cô bé nói: “Nhân viên của anh nhiều chuyện quá, hỏi anh và em có quan hệ gì.”
Đây xem như là lời mách lẻo nho nhỏ.
Lâm Xuyên bật cười: “Vậy em trả lời như thế nào?”
Đường Nguyệt Thư không nói, ánh mắt hơi lơ đãng.
“?”
Nhưng cô không định mở miệng nói.
“Cô giáo nói gì với anh thế?” Cô bé hỏi.
Trước kia cô bé không tò mò họp phụ huynh sẽ nói gì, vì đa số toàn là trợ lý của ba cô bé đến.
“Khen thành tích của em tốt, vài phụ huynh chạy đến tìm anh để xin kinh nghiệm.” Tâm trạng của Lâm Xuyên không tệ.
Cô bé không rõ anh vui vì điều gì, người được khen là cô bé chứ có phải anh đâu.
Hôm nay là cuối tuần, phụ huynh lục tục lái xe rời khỏi. Đường Nguyệt Thư cũng nhanh chóng kéo Lâm Xuyên lên xe.
“Sao thế?”
Cô bé nghiêm túc nói: “Có vài người quen biết với ba em.”
Lâm Xuyên nhướn mày, anh vẫn là “phụ huynh” không thể đưa ra ánh sáng.
Anh lái xe ra cổng trường, đỗ xe ở gần quán của anh, đưa cô bé trở về quán.
Đường Nguyệt Thư nói không muốn về nhà, muốn ở bên ngoài đợi nên Lâm Xuyên đưa cô trở về đây.
Hôm nay trong quán chỉ có hai nhân viên. Khi bọn họ nhìn thấy anh đưa cô bé vào, ánh mắt của bọn họ có sự thay đổi ở mức độ khác nhau.
Lâm Xuyên cảm thấy không thể hiểu nổi.
Nhưng cô chủ nhỏ của anh đã gọi món, anh mặc tạp dề đi vào phòng bếp. Khi anh đang nấu ăn thì phát hiện có người tiến vào phòng bếp.
“Em vào đây làm gì? Lát nữa người em sẽ ám đầy mùi khói dầu đấy.”
Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm anh. Khi Lâm Xuyên nấu ăn thì rất có trình tự, từng động tác của anh trông cực kỳ đẹp mắt.
“Em muốn nhìn anh nấu ăn như thế nào.” Thật ra trông anh không giống như người sẽ tốn thời gian ở trong bếp.
Cô bé muốn nhìn thì cứ để cô bé nhìn, anh không đuổi người nữa.
Hôm nay trong quán không có nhiều khách, Lâm Xuyên đưa cô bé ăn uống no nê trở về nhà. Sau đó anh mới nhớ ra anh quên đồ ở trong quán nên trở về lấy.
Nhân viên của anh đang dọn dẹp đồ chuẩn bị tan tầm thì thấy ông chủ trở về. Một người trong đó cười hì hì nhìn anh: “Anh Lâm, cô bé kia thật sự là con gái mối tình đầu của anh à?”
“Gì cơ?”
Ban ngày Lâm Xuyên không nghe được câu trả lời về việc cô bé đã giải thích mối quan hệ giữa anh và cô bé như thế nào với nhân viên của anh.
Bây giờ anh mới biết.
Cô bé ở sau lưng anh đồn rằng anh yêu mối tình đầu nhưng không được đáp lại, cho nên đối với đứa con của mối tình đầu yêu ai yêu cả đường đi.
Yêu ai yêu cả đường đi thì đúng, nhưng không phải kiểu yêu ai yêu cả đường đi như thế.
“…”
***
Quán nhỏ mà Lâm Xuyên mở, mỗi ngày đám nhân viên đều nấu món cho khách, còn ông chủ thì có một khu vực riêng trong bếp. Anh chỉ nấu cho một cô bé hoặc nghiên cứu món mới.
Đám nhân viên nhìn thấy anh cứ hai ngày lại ra một món mới thì trợn tròn mắt: “Anh Lâm, tay nghề như anh mà chỉ mở quán ở cổng trường có phải hơi phí phạm rồi không? Bọn em học theo cũng không kịp nữa.”
Lâm Xuyên là một ông chủ rất hào phóng, cái gì cũng chỉ, có đôi khi anh sẽ dựng điện thoại quay clip hướng dẫn cho bọn họ.
Nghe thấy nhân viên oán giận, anh liếc mắt nhìn bọn họ: “Học cho tốt vào, về sau tự mình mở quán.”
Anh thật sự không giấu gì.
Đám nhân viên cũng không phải không biết điều, bọn họ chỉ nói đùa mà thôi.
Bất kể lúc nào ngành dịch vụ ăn uống cũng có thị trường lớn. Những món ăn vặt thịnh hành trên thị trường vào mười ba năm trước có sự khác biệt so với sau này. Lâm Xuyên vốn ăn quen đủ thứ cao lương mỹ vị, anh còn khéo tay và thích nghiên cứu. Nếu anh thật sự muốn tiến vào ngành dịch vụ ăn uống thì thật ra không cần phải tự động tay.
Đường Nguyệt Thư nhanh chóng xem nơi này là căn tin.
Đồ ăn ở căn tin trường cũng ngon, nhưng mỗi buổi trưa Lâm Xuyên sẽ chuẩn bị cơm hộp mang đến cổng trường cho cô bé, chiều cô bé cũng đến quán nhỏ của anh. Có lần cô bé dẫn theo một người bạn, Lâm Xuyên nhận ra đó là Giang Thanh Dã hồi nhỏ, lúc này cô nhóc để tóc ngắn, cực kỳ ngầu.
Cô chủ Giang cũng 13 tuổi, nhìn chằm chằm Lâm Xuyên với ánh mắt như kẻ buôn người, không hề giấu ý thù địch. Cô nhóc cảm thấy người đàn ông này sắp bắt cóc chị em của cô nhóc rồi.
Nhưng cô nhóc không có chứng cứ.
Lâm Xuyên làm đồ ăn cho hai cô bé, mời bọn họ ăn ít đồ ngọt.
Giang Thanh Dã hỏi nhỏ Đường Nguyệt Thư: “Anh ta nấu ăn ngon như thế, tại sao đến nơi này mở quán? Anh ta bị điên à?”
Cô chủ Giang thật sự khá hoang mang.
“Tớ không biết.” Cô chủ Đường cũng hoang mang.
Tâm trạng của Đường Nguyệt Thư vẫn luôn tệ vì chuyện ba mẹ ly hôn. Hai ngày gần đây Giang Thanh Dã mới biết chuyện nhà cô bé. Đa số những đứa trẻ ở những gia tộc như bọn họ đều trưởng thành sớm, cô nhóc cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng chuyện này xảy ra ở nhà ai thì ai cũng buồn bã thôi.
Nên gần đây cô nhóc đến chơi cùng với chị em.
Kết quả cô nhóc phát hiện ra trong lúc cô nhóc không biết, có một người đàn ông lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều đang ngồi tâm sự với cô bé?
Người đàn ông ở độ tuổi này có thể có ý tốt gì khi tâm sự cùng với một cô bé chứ?
Nên hôm nay cô nhóc cùng theo Đường Nguyệt Thư đến đây.
Người đàn ông này trông đúng với những lời đồn trong trường, nhưng Giang Thanh Dã biết rõ người đàn ông từng đến họp phụ huynh cho Đường Nguyệt Thư chắc chắn không phải là người anh họ bà con xa của cô bé.
Nhưng cô chủ Giang cũng không phát hiện người đàn ông này gây bất lợi gì cho chị em của cô nhóc, dường như anh chỉ đơn thuần thích cho cô bé ăn uống thôi.
Dạo gần đây hình như khuôn mặt nhỏ của Đường Nguyệt Thư tròn hơn chút.
Thật là một người đàn ông kỳ lạ, có hứng thú và niềm yêu thích kỳ lạ. Tại sao anh không làm cho người khác ăn mà chỉ làm cho Đường Nguyệt Thư ăn?
Ngoài việc cho cô bé ăn thì mấy lần khác chỉ là tiện thể thôi.
Giang Thanh Dã cũng không rõ, Đường Nguyệt Thư cũng không rõ.
Nhưng ở bên cạnh người mà nhất định bắt người khác gọi mình là “anh trai” thì rất thoải mái.
Anh rất biết tạo giá trị cảm xúc.
Đường Nguyệt Thư phát hiện ra mới đó cô bé đã quen biết Lâm Xuyên hơn hai tuần rồi.
Chuyện trong nhà của cô bé thật sự là kết quả đã định. Trước khi đi bà Đỗ chỉ ôm con gái một cái ôm rất nhẹ rồi bà đi theo đuổi tự do của bản thân.
Có lẽ người khác có thể trách mắng bà nhẫn tâm, nhưng Đường Nguyệt Thư không thể đối xử với người phụ nữ đã cho cô cuộc sống này như thế được. Dù việc cô bé sinh ra không phải ý của bà, nhưng cô bé được đầu thai vào trong bụng của bà Đỗ đã là phúc phận.
Cô bé không thiếu điều kiện vật chất.
Nỗi đau khi mẹ rời đi sớm muộn gì sẽ được chữa lành bởi thời gian.
Lúc này ba của Đường Nguyệt Thư cũng thỉnh thoảng về nhà. Mỗi lần ông xã giao trở về, Đường Nguyệt Thư đã ngủ rồi. Có đôi khi hai ba con không gặp nhau trong nhiều ngày.
Làm con cái, cô bé chỉ có thể bình thản tiếp nhận kết quả bọn họ rời xa nhau.
Hai ngày nay thời tiết ở Bắc Kinh cực kỳ lạnh. Sau khi cô bé tan học xong thì đến quán nhỏ làm bài tập. Khu vực có rèm ngăn cách có cửa sổ gần kế bên nên tràn ngập ánh sáng.
Lâm Xuyên ngồi xuống hỏi ngày mai cô bé muốn ăn gì không.
Cô bé suy ngẫm một lát, nói muốn ăn bánh kem hạt dẻ mà anh làm lúc trước.
Lâm Xuyên nói được.
Buổi tối khi anh nằm ở trên giường, theo thường lệ sau khi anh gọi cho ba mẹ xong thì sẽ tắt đèn.
Trong bóng đêm, anh không buồn ngủ lắm. Trong đầu anh nhớ đến người anh yêu, đã lâu rồi anh chưa được nhìn thấy cô.
Cho dù thời không này cũng có cô lúc còn nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!