Sau khi cô bé 13 tuổi ngước mắt quan sát người đàn ông trước mặt một hồi lâu, quyết định quan tâm một chút đến sự nhạy cảm của người trưởng thành đối với tuổi tác.
Cô bé mở miệng, nói lanh lảnh: “Cảm ơn anh, anh trai.”
Lâm Xuyên: “… Không cần dùng kính ngữ đâu.”
Thật là khó chiều.
Cô bé hơi tò mò, không biết có phải người lớn nào cũng có tính cách như thế này không.
Nhưng vì anh trông đẹp trai nên cô bé không so đo điều này.
Lâm Xuyên thuận thế ngồi ở bên cạnh cô bé. Anh cũng gọi đồ uống, là Americano phù hợp với thân phận người lớn của anh.
Nhưng có vẻ Americano ở quán nhỏ này chỉ ở mức trung bình.
Anh dựa vào ơn vừa rồi cứu cô bé, anh thuận lợi bắt chuyện với cô bé.
“Bạn nhỏ, bây giờ còn chưa phải giờ tan học, em trốn học à? Ở trường gặp phải chuyện không vui sao?” Lâm Xuyên hỏi.
Anh vừa mở miệng đã đụng ngay vào điều kiêng kỵ của cô bé.
Đường Nguyệt Thư khó hiểu liếc anh một cái: “Ai nói với anh là em trốn học chứ?”
Lâm Xuyên: “… Bởi vì anh thấy em trèo tường.”
“…”
Cô bé 13 tuổi cảm thấy bản thân thông minh xuất sắc. Cô bé chỉ giả vờ đau bụng xin nghỉ với giáo viên, nhưng hoàn toàn không hề liên lạc với phụ huynh, mà trèo tường để ra ngoài. Cô bé tự nhận là học sinh ngoan trong mắt giáo viên, không ai nghi ngờ cô bé cả, nhưng không ngờ hôm nay lại bị người ta nhìn thấy.
Mặc dù người đàn ông bên cạnh hơi kỳ lạ, nhưng chắc không phải loại người liều mạng bắt cóc trẻ con nhà giàu để đòi tiền chuộc. Anh đẹp trai như vậy, đủ để debut làm minh tinh. Hơn nữa chiếc đồng hồ anh đeo tay trên cổ tay, ba ruột của cô bé có một chiếc y như đúc.
Số lượng có hạn trên toàn thế giới.
“Anh định lên lớp em đấy à?” Cô bé hỏi anh.
Lâm Xuyên nghe vậy thì cười khẽ: “Không, anh chỉ đơn thuần tò mò một chút thôi. Em còn nhỏ tuổi thì có phiền não gì mà anh thấy em cứ cau mày mãi.”
Đường Nguyệt Thư: “Người lớn như anh hoàn toàn không hiểu đâu, nói xong cũng chả có tác dụng gì.”
Cô bé không hiểu tại sao một người xa lạ như thế lại có hứng thú với tâm sự của một học sinh trung học, không thân cũng chẳng quen, cho dù không phải người xấu thì chắc chắn là một người kỳ lạ.
Bình thường cô bé rất ít khi đến quán đồ uống xung quanh trường học, dì đến đưa đón có thể sẽ mách lẻo. Dù sao cô bé muốn ăn gì thì dặn dò phòng bếp một chút là được.
Nhưng trên thực tế thỉnh thoảng các bạn học của Đường Nguyệt Thư sẽ mang đồ ăn vặt ven đường cho cô bé, rất thơm.
Đó là một số thực phẩm không lành mạnh nhưng khiến người ta hạnh phúc.
Lâm Xuyên không khó để nhận ra cô bé có tâm sự, nhưng cũng nhận ra cô bé đề phòng với anh, điều này rất bình thường.
Đối với cô bé bây giờ mà nói, anh hoàn toàn là một người xa lạ.
Cô bé có lòng cảnh giác là chuyện tốt.
Bọn họ cứ ngồi cùng nhau một lúc lâu như vậy, không nói gì cả. Cô bé đang ngẩn người, tâm trạng của cô bé không tốt.
Nhân viên cửa hàng nhìn đồng phục học sinh trên người cô bé và người đàn ông bên cạnh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn. Dù sao mỗi người đều có trách nhiệm quan tâm đến đóa hoa của tổ quốc.
Ai biết thời buổi này sẽ gặp phải người kỳ lạ gì.
Không biết qua bao lâu, chuông tan học của trường trung học gần đó liên tục vang lên.
Lâm Xuyên nhắc nhở: “Tài xế nhà em chắc đang chờ ở cổng trường rồi. Em không về nhà sao?”
Sau khi anh nói xong câu đó, cô bé lại nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Anh biết em à?”
Nếu không làm sao biết nhà cô bé có tài xế đưa đón?
Tuy rằng trường học của cô bé được xem như là trường học quý tộc, nhưng không phải gia đình của tất cả học sinh trong trường đều giàu có, vẫn có không ít người thuộc gia đình khá giả, được người thân đưa đón cũng là chuyện thường thấy.
Cô bé bắt đầu nghi ngờ người này là đối tác làm ăn của ba cô bé.
Lâm Xuyên hơi cong mắt: “Bây giờ còn chưa quen biết, nhưng có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè.”
Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cảm thấy người này chắc chắn có chút vấn đề.
Những đứa trẻ tầm tuổi như cô bé đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, thích chơi với người lớp trên, nhưng không phải loại người lớn vừa nhìn đã biết là người trong xã hội.
Người lớn như bọn họ rất thích dạy đời.
Sự xuất hiện của Lâm Xuyên đã phá hỏng kế hoạch rời nhà trốn đi mà cô bé tỉ mỉ bày ra. Cô bé uống cạn sữa trong ly rồi đeo cặp sách của cô bé và rời đi.
Cô bé lo lắng người lạ này thật sự biết ba mẹ của cô bé.
Lâm Xuyên nhìn bóng lưng cô bé, bất giác cong khóe môi. Chiếc đuôi ngựa phía sau cô bé nhẹ nhàng lắc lư, cô bé vẫn chưa lớn, nhỏ xíu xiu, trông rất đáng yêu.
Mười ba năm trước, Bắc Kinh cũng là nơi đi đầu cả nước về mặt phát triển, Lâm Xuyên với thân phận một du khách đã đến nơi này.
Tuy rằng khoảng cách giữa Bắc Kinh và Hong Kong rất xa, nhưng anh đã tới rồi. Tuy nhiên đó là chuyện rất lâu trước đây, thời gian sẽ làm phai mờ đi rất nhiều ký ức, đối với anh giờ đây nơi này cũng trở nên mới mẻ.
Là một du khách vừa bắt kịp trào lưu xuyên không, Lâm Xuyên không có chuyện gì nghiêm túc để làm. Ở thời điểm này, anh đang học đại học, nhưng ba mẹ đã giúp anh xin nghỉ một tháng. Bây giờ Lâm thị ở bên kia do ba anh nắm quyền. Thật ra ông Lâm Triết rất muốn cậu con trai đến từ mười ba năm sau làm giúp ông ấy chút việc, nhưng việc này quá rủi ro.
Nếu để ông cụ biết được, nói không chừng sẽ khiến ông cụ sợ.
Vì thế bây giờ Lâm Xuyên là một người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, có thể tùy ý tiêu tiền.
Ở Bắc Kinh, người anh quan tâm tất nhiên chỉ có một.
Vì vậy, cậu chủ Lâm giàu có rảnh rỗi này chỉ có thể thỉnh thoảng đi quanh trước cổng trường trung học quý tộc nào đấy. Vì để cho bản thân không giống với kẻ b**n th**, anh đã mua lại một cửa tiệm đối diện trường học đó, trở thành chủ tiệm của một quán ăn bình dân bằng tốc độ nhanh chóng.
Vị trí đó đối diện với cổng trường, nếu may mắn thì anh còn có thể thấy cô bé đeo cặp đi ra.
Từ nhỏ cô đã xuất chúng, tìm cô giữa đám đông dường như không phải chuyện gì quá khó.
Lâm Xuyên cố gắng không để ánh nhìn của anh trông quá cố ý, anh không muốn cô bé nghĩ anh là một kẻ b**n th**.
Gần đây đối diện trường học có một quán ăn đột nhiên rất hot. Sau vài ngày chủ quán đóng cửa chỉnh sửa và trang trí lại, tên quán ăn đã được thay đổi. Cách bày trí bên trong cũng trở nên đẹp mắt hơn, điều kiện vệ sinh được cải thiện, đồ ăn cũng ngon hơn.
Điều quan trọng nhất là ông chủ mới đẹp trai đến mức hơi quá đà.
Thỉnh thoảng anh còn tự mình vào bếp, lại còn dịu dàng đến mức không thể tin được.
Đừng nói mấy cô bé tuổi dậy thì không chịu nổi, ngay cả mấy cậu con trai cũng vậy.
Sức hấp dẫn trưởng thành và ổn trọng như vậy không phải bất kỳ người đàn ông giả vờ nào cũng có thể thể hiện ra được, hơn nữa sự dịu dàng của anh lại dùng được với cả nam lẫn nữ. Khi có người đến quán gây chuyện cãi nhau, ông chủ đều đích thân mời họ ra ngoài.
Bởi vì sức hấp dẫn cá nhân này, mà ông chủ đã nhanh chóng trở thành người mà đám học sinh gần đó có thể trút hết tâm sự.
Đương nhiên, tâm sự thì không thể để nhiều người biết được.
Thông thường, một đám người sẽ vây quanh anh, chỉ để trò chuyện cùng với anh. Cho đến một ngày, có một cậu con trai trông ngỗ nghịch mang vở bài tập đến làm loạn, bởi vì gần đây cô gái mà cậu ta thích ngày nào cũng nhắc đến ông chủ quán ăn vặt này.
Nhà của chàng trai có chút tiền, cậu ta cũng khá thông minh, cậu ta đến để hỏi ông chủ quán ăn vặt bài toán cấp ba.
Ở độ tuổi này, cậu ta vẫn chưa hiểu thế nào là thắng không cần võ. Phần lớn mọi người xem Lâm Xuyên như một người anh cả thấu hiểu lòng người, hành vi bắt nạt người khác như thế này của cậu ta chắc chắn không thể giành được cảm tình của nữ thần.
Nhưng khi ông chủ quán ăn vặt đối mặt với cậu học sinh gây chuyện, anh vẫn cúi đầu nhìn đề bài mà cậu ta nói đến.
Tiếp đó anh dùng kiến thức cấp ba để giải một lần, rồi dùng kiến thức toán cao cấp đại học giải lại một lần, tiện thể giảng giải một lượt cách giải đề cho đám học sinh cấp ba đang vây xem. Đám học sinh cấp ba nghe hiểu được một cách kỳ diệu, còn đám học sinh cấp hai thì nửa hiểu nửa không.
Hiện trường vang lên tiếng hoan hô, lớn tiếng hô: “Anh Lâm đỉnh quá!”
Trên thực tế thì không ai ở đây biết tên của anh cả, chỉ biết anh họ Lâm.
Cậu trai đến gây chuyện bị mất mặt, mặt đỏ bừng, nhưng ông chủ quán ăn vặt vẫn chân thành nói: “Bạn học này, lần sau đừng chọn đề khó quá nhé. Nếu em không đi theo hướng thi học sinh giỏi thì không cần làm dạng đề này.”
Thiếu niên bị giọng điệu chân thành của anh nói đến mức không thể ở lại được nữa, quay đầu bỏ đi.
Các nhân viên quán khoanh tay xem náo nhiệt ở phía sau, tặc lưỡi: “Bây giờ ông chủ được hoan nghênh ghê, anh ấy khác gì mèo chiêu tài đâu chứ?”
Nhờ đó, Lâm Xuyên dường như đã mở ra một hướng kinh doanh mới. Không ít học sinh thích ôm bài vở đến quán nhỏ của anh để ngồi làm bài vào lúc rảnh rỗi, gặp chỗ không biết thì sẽ lấy hết can đảm đi hỏi anh. Vì vậy anh phải về nhà ôn lại kiến thức cấp hai, cấp ba, anh sợ ngày nào đó sẽ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của những học sinh này.
Điều này khiến một số phụ huynh không hiểu rõ tình hình còn tưởng rằng chỗ này là lớp dạy thêm.
“…”
Một quán ăn đối diện trường đột nhiên nổi như cồn, Đường Nguyệt Thư được bạn học rủ đến đó ngồi chơi sau giờ tan học.
Vừa hay dạo gần đây cô bé không muốn về nhà, thế nên cô bé gọi điện bảo tài xế đến muộn một chút.
Quán đó thật sự rất đông, lúc cô bé đeo cặp cùng bạn bước vào thì không còn chỗ trống nào.
Đường Nguyệt Thư không nhất thiết phải ở lại đây chờ, người quá đông, cô bé bàn với bạn xem có nên đổi sang quán khác không.
Bạn cô bé thì trông hơi tiếc nuối.
Nhưng không có chỗ thì thật sự không còn cách nào. Khi Đường Nguyệt Thư và bạn học định xoay người rời đi thì bỗng có một dáng người cao lớn bước ra từ phòng bếp, mang theo hương thơm ngọt ngào.
Nhìn gương mặt thì quả thật xứng với những lời đồn gần đây trong trường. Ông chủ quán ăn vặt ngoài trường rất đẹp trai.
Có vài học sinh cấp ba dậy thì rất sớm, Đường Nguyệt Thư nghe nói có nam sinh hay nữ sinh gì đó ngấm ngầm muốn tán tỉnh ông chủ quán. Nhà bọn họ giàu có, chơi vài năm cũng chẳng sao, tất nhiên cũng chả để tâm đến vấn đề chênh lệch tuổi tác.
Nhưng nghe nói, đến cả cách liên lạc của ông chủ họ cũng không xin được, có người tưởng mình thông minh để lại danh thiếp, trái lại còn bị ông chủ báo cho phụ huynh.
Đúng là người đàn ông nhẫn tâm.
Không sợ đắc tội với người khác.
Khi Đường Nguyệt Thư thấy Lâm Xuyên thì đôi mắt tròn xoe hơi trợn tròn.
Đối phương nhớ cô bé, mỉm cười với cô bé: “Bạn học nhỏ, đến ủng hộ việc làm ăn của anh à?”
“…”
Cuối cùng cô bé cũng không bước ra khỏi quán, vì ông chủ dành riêng cho cô bé và bạn cô bé một bàn ở phía sau tấm rèm.
Phía sau rèm rất rộng, nhìn qua thì vẫn còn có thể đặt thêm hai cái bàn nữa. Cô bé cũng không biết anh giữ lại khoảng không gian này để làm gì.
Lâm Xuyên mỉm cười nhìn hai cô bé, hỏi bọn họ muốn ăn gì.
Đường Nguyệt Thư nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, lại nhìn qua khe rèm thấy bên ngoài không còn chỗ nào trống, bỗng hiểu ra: “Hóa ra trước đó anh lang thang gần trường là để khảo sát thị trường và mở cửa hàng à?”
Lâm Xuyên: “…”
Một cô nhóc 13 tuổi mà cũng biết đến khảo sát thị trường cơ đấy.
Sau khi anh vào bếp, bạn của Đường Nguyệt Thư phấn khích hỏi làm sao cô bé quen được “nam thần”.
“Nam thần?”
“Đúng thế, người trong trường thấy ông chủ còn đẹp trai hơn so với nhiều nam minh tinh khác, nên lén gọi anh ấy là nam thần.”