Edit: ClaretBeta: Lemon Sau khi trấn an được bình dấm lâu năm, Thẩm Mộ Xuy ôm hai gò má đỏ bừng chạy tới chui vào chiếc xe dừng ở ven đường.
Thở hồng hộc như thể có ai đuổi theo phía sau.
Lục Tâm Nghi chờ trong xe, sau khi thấy khuôn mặt cô đỏ bừng liền kinh ngạc nhướng mày: “Thẩm Mộ Xuy, cậu chạy nhanh như thế làm gì? Có người đuổi theo cậu hả?”
Thẩm Mộ Xuy thở hổn hển, chớp mắt, ồm ồm nói: “Có đó.”
“Fans á?”
Lục Tâm Nghi thò đầu ra nhìn xung quanh.
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, xua tay: “Không chắc nữa, tớ vừa thấy mấy cái bóng, dọa tớ sợ muốn chết.”
Lục Tâm Nghi: “…”
Tiểu Văn lái xe phía trước: “…”
Cô ấy rất muốn nhắc nhở sếp nhà mình là…sao chị không nhìn mặt và cổ mình xem?
Chúng nó đỏ lên rất không bình thường đấy.
Nhưng nghĩ đến việc sếp là to nhất, Nguỵ Tiểu Văn vẫn ngậm miệng.
Không thể làm sếp xấu hổ được, lỡ như không có lương thì xong đời.
Cũng may Lục Tâm Nghi không phải người thích hỏi rõ ngọn nguồn, nhìn phía sau không thấy gì thì cũng từ bỏ.
Cô ấy ôm Thẩm Mộ Xuy kích động không thôi: “A a a Tiểu Mộ Mộ đêm nay quá đẹp!! Mặc dù trước giờ tớ biết cậu đàn rất giỏi nhưng tối nay cậu chơi violon quả thực là quá xuất sắc!!”
Cô ấy thật thà khen: “Tớ rất thích màn biểu diễn của cậu với thí sinh đêm nay đó!”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, nhìn biểu cảm kích động của cô ấy: “Thích thật không đó?”
“Thích.” Lục Tâm Nghi nói: “Cậu không biết bản thân cậu tỏa sáng đến mức nào đâu.”
Cô tỏa sáng đến nỗi có thể khiến mọi người vì cô mà khuynh đảo.
Thẩm Mộ Xuy cười, khoé mắt cong cong liếm môi dưới: “Cảm ơn Lục đại tiểu thư đã khích lệ nhé, tớ nhất định sẽ tiếp tục cố gắng thêm nữa.”
Hai người làm ầm ĩ trong xe một hồi, Thẩm Mộ Xuy ho một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Có muốn ăn gì không? Tớ dẫn cậu đi.”
Lục Tâm Nghi suy nghĩ một lúc, mong chờ nhìn cô: “Muốn ăn quán ven đường.”
“…”
Mỗi thành phố đều có vài quán ăn ven đường tương đối nổi tiếng.
Thẩm Mộ Xuy đưa Lục Tâm Nghi tới chỗ hồi nhỏ cô hay đến ăn, sau khi về nước cũng hay cùng Du Tuỳ bí mật đến mấy lần.
Lúc hai người tới trong quán đã rất ồn ào náo nhiệt.
Khói bếp lượn lờ, hơi thở con người vô cùng đậm, vừa xuống xe Thẩm Mộ Xuy đã ngửi thấy mùi hương bay đến, mùi thơm xông vào mũi, cơn thèm ăn nháy mắt bị khơi dậy.
“Tiểu Văn, em về chú ý an toàn nhé.” Thẩm Mộ Xuy căn dặn hai lần: “Đến nhà nhớ nhắn tin cho chị.”
Nguỵ Tiểu Văn nhìn cô: “Chị Ngủ Ngủ, chị có cần em đưa các chị về không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Mộ Xuy nói: “Em không định ăn khuya thì chờ tụi chị làm gì.”
Cô giơ tay xoa đầu Tiểu Văn, nói nhỏ: “Về nghỉ sớm đi, mai cho em nghỉ.”
“Dạ.”
Sau khi Nguỵ Tiểu Văn đi rồi, Thẩm Mộ Xuy nhìn Lục Tâm Nghi: “Đi thôi.”
“OK.”
Hai người vào một cửa hàng, Thẩm Mộ Xuy và Lục Tâm Nghi tìm một chỗ bên ngoài ngồi xuống trấn an dạ dày mình.
Gọi món xong, hai người túm lại tán gẫu, Thẩm Mộ Xuy cũng tranh thủ thời gian check Weibo.
Màn trình diễn tối nay của họ vẫn được người hâm mộ bàn tán như mọi khi.
Về việc Thẩm lão sư còn làm gì hay không làm gì…lại còn lập ra hẳn một super topic.
Thẩm Mộ Xuy không khỏi bật cười.
“Xem cái gì thế?” Lục Tâm Nghi nghiêng người liếc nhìn, cười nói: “Cư dân mạng bây giờ vui thật đấy.”
Thẩm Mộ Xuy liếc nhìn cô: “Ừm. Một số fans rất đáng yêu.”
Lục Tâm Nghi “ừm ừm “ hai tiếng, ôm mặt nhìn cô, chớp mắt: “Không kể một chút vị ảnh đế kia với cậu à?”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Cô chớp mắt, hàng lông mi dài cong vút rung rung, trong mắt hiện lên bối rối.
“Cậu đang nói gì thế?” Cô giả vờ hỏi.
Lục Tâm Nghi híp mắt, ôm lấy cổ cô, hỏi: “Muốn biết rốt cục người đó tốt đến mức nào mà có thể khiến cậu nhiều năm nhớ mãi không quên như vậy, đến học trưởng Mẫn cũng từ chối không do dự.”
Nghe vậy Thẩm Mộ Xuy trầm mặc nhìn cô ấy.
“Sao thế?” Lục Tâm Nghi nhìn sắc mặt cô là lạ, hơi hiếu kì: “Khó nói lắm hả?”
“Không phải.”
Thẩm Mộ Xuy cong môi cười, đôi mắt sáng rực: “Tớ đang nghĩ xem phải nói thế nào để cậu biết anh ấy tốt bao nhiêu.”
Lục Tâm Nghi: “…”
Cô ấy không nên hỏi mà.
Sau khi ăn khuya với Lục Tâm Nghi, Thẩm Mộ Xuy đưa cô ấy về nhà mình.
Thu dọn mọi thứ xong thì đã một giờ sáng.
Lục Tâm Nghi đã ngủ từ lâu, lúc Thẩm Mộ Xuy tới quán ăn đêm vẫn rất buồn ngủ, nhưng tắm rửa xong lại không còn mệt nữa.
Cô chạm vào điện thoại liếc nhìn, một giờ trước Du Tuỳ nhắn tin cho cô, hỏi cô về nhà chưa.
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Mộ Xuy trả lời: 【Về nhà rồi, anh ngủ chưa?】
Cô đoán chừng giờ này Du Tuỳ đã ngủ rồi.
Kết quả tin nhắn vừa mới gửi đi điện thoại liền rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Du Tuỳ.
【 Em tắm chưa?】
【Rồi ạ.】
【Bạn em ngủ nhà em à?】
【Vâng, sao anh chưa ngủ nữa?】
Du Tuỳ:【Người bị bỏ rơi không ngủ được. 】
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Cô dở khóc dở cười, cầm điện thoại đi dép lê đến cửa chính, đi tới cửa Thẩm Mộ Xuy không hề do dự mở cửa ra.
Ngay lúc cô mở cửa, cánh cửa đang đóng chặt đối diện cũng mở ra như muốn gửi lời chào tới cô.
Hai người đứng trước cửa nhà mình nhìn nhau.
Ánh mắt anh nóng bỏng, mọi sự chú ý của cô đều dồn về phía anh.
Thẩm Mộ Xuy cảm nhận được ánh mắt anh thay đổi, dừng một chút, vừa muốn sang bên ấy Du Tuỳ đã vươn tay, trầm giọng nói: “Lại đây.”
Đôi mắt Thẩm Mộ Xuy sáng ngời, thuận thế đóng cửa lại, lập tức đi tới chỗ Du Tuỳ bên kia.
Cô nhào cả người vào trong ngực Du Tuỳ, được anh ôm lấy, treo cả cơ thể lên người anh.
Du Tuỳ nhìn động tác của cô, tiếng cười trầm thấp lanh lảnh vô cùng mê người.
Đôi mắt Thẩm Mộ Xuy còn sáng hơn những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Cô ôm lấy cổ Du Tuỳ, ghé sát vào tai anh: “Anh đang chờ em đúng không?”
Du Tuỳ nhìn cô, nặng nề “ừm” một tiếng: “Đúng vậy.”
Thẩm Mộ Xuy nghe vậy vô cùng vui vẻ.
Cô mím khoé môi nhếch miệng lên, đôi mắt cong cong nhìn anh: “Vậy em thưởng cho anh thì sao?”
“Hử?” Du Tuỳ nhướng mày.
Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt, chậm rãi nghiêng người về phía trước, cúi đầu chạm vào môi Du Tuỳ, sau đó lập tức rời khỏi.
Yết hầu Du Tuỳ lăn lộn, đột nhiên ôm chặt người trong lòng, khiến cô ngồi yên trong vòng tay mình.
“Chỉ vậy thôi hả?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Sao ạ?”
Vừa dứt lời, Du Tuỳ cong môi cười, tìm môi cô hôn tới.
Hơi thở xen vào nhau, lúc hai người hôn nhau thỉnh thoảng chóp mũi còn đụng vào nhau, vương vấn không thôi.
Mấy phút đồng hồ sau, Du Tuỳ cúi đầu cọ cọ người trong ngực đã thở không ra hơi: “Không buồn ngủ hả?”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, đỏ mặt mím môi nói: “Không ạ.”
“Tối nay em uống rượu à?”
Mặc dù Thẩm Mộ Xuy đã đánh răng tắm rửa rồi nhưng mùi rượu trong miệng vẫn còn sót lại một chút.
Cô chớp mắt: “Có uống một xíu.”
“Hãng nào?”
“Dạ?”
Du Tuỳ ôm người đến ghế sofa, thả xuống: “Tối nay em uống rượu hãng nào?”
Thẩm Mộ Xuy mơ màng suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Em không nhớ nữa.”
Cô không có để ý.
Nghĩ rồi cô tò mò nhìn Du Tuỳ: “Có dễ ngửi không?”
“Dễ ngửi.”
Du Tuỳ nhướng mày, nặng nề nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Uống ngon không?’
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, trừng mắt nhìn, tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, lắp bắp nói: “…Cũng không tệ lắm”
Du Tuỳ dừng một chút, yết hầu lăn lộn, giọng nói khàn khàn: “Vậy để anh thử?”
Nói xong cũng không đợi Thẩm Mộ Xuy đáp lại, Du Tuỳ không hề khách khí cúi đầu cẩn thận nếm thử.
Sau khi kết thúc nụ hôn, nhìn đôi mắt ướt dầm dề của Thẩm Mộ Xuy, giọng anh hơi trầm thân mật nói: “Đúng là không tệ.”
Thẩm Mộ Xuy bối rối đầu óc nhất thời mê mang, đỏ mặt bất mãn hỏi: “Có ngon không hả?”
Cô nhìn Du Tuỳ chằm chằm, chờ một đáp án khác, nếu anh lại nói “Cũng không tệ.” thì lần sau không cho anh nếm thử nữa.
Du Tuỳ dừng lại, rất biết điều đổi giọng: “Rất ngon.”
“…”
Trong phòng im lặng một lát, một lúc lâu sau Thẩm Mộ Xuy đột nhiên mở to mắt ra nhìn anh.
“Du Tuỳ.”
“Hử?” Du Tuỳ vuốt tóc cô, giọng khàn khàn: “Buồn ngủ à?”
“Không ạ.”
Thẩm Mộ Xuy cũng không sợ chết, vuốt ve khuy áo anh hồi lâu rồi nói: “Ngày thứ hai yêu nhau.”
Đối mặt với đôi mắt màu hổ phách của Du Tuỳ, Thẩm Mộ Xuy ôm cổ anh tặng cho anh một nụ hôn, nói từng chữ: “Em muốn ngủ cùng chỗ với bạn trai của em.”
"————"
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả:??? Con gái, sao con lại kém thế! Chủ động quá rồi đấy!!! Tuỳ Thần: Tôi thích (hì hì ~) Độc giả: ___ điền vào chỗ trống.