Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bên Em Tháng Đổi Năm Dời - Thẩm Mộ Xuy

Edit: HY

Beta: Claret

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, MC vẫn luôn ôm mặt ăn đường.

Nếu không phải còn một chút đạo đức nghề nghiệp, bây giờ cô muốn đăng Weibo nói cho tất cả mọi người rằng: CP Thần Du mà mọi người đu là thật!!!

Là thật đấy!!!

Aaaaaaaa chính chủ phát đường trí mạng nhất!!!

Cô nhìn bóng lưng hai người xa dần, kích động cầm tay trợ lý nhỏ mãi không thôi.

“Thấy không?”

Trợ lý nhỏ: “...Thấy ạ.”

MC: “Aaaaaaa vừa nãy chị vẫn bình tĩnh chứ?”

Trợ lý nhỏ nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, nói một câu trái lòng mình: “Bình tĩnh ạ.”

MC huýt sáo hai tiếng, phấn khích nói: “Hai người họ còn là thanh mai trúc mã nữa đấy!!! Đường này ăn ngon quá đi mất!!”

Trợ lý nhỏ cũng kích động không kém, nhưng đỡ hơn MC một chút, cô ấy bình tĩnh nói: “Chị, bình tĩnh tí đê, chúng ta đi biên tập video lẹ lẹ, tranh thủ phát phần phúc lợi này cho fan.”

MC: “Được!!!”



Hai người một trước một sau đi về phía phòng nghỉ, Thẩm Mộ Xuy đột nhiên gọi: “Du Tuỳ.”

“Hửm?” Du Tuỳ nhìn cô, nụ cười ẩn trong đôi mắt: “Em căng thẳng vậy à?”

Thẩm Mộ Xuy mím môi hỏi nhỏ: “Vừa nãy… Sao anh lại hỏi thế?

“Anh hỏi gì?”

Du Tuỳ biết rồi còn cố hỏi.

Thẩm Mộ Xuy không nói gì, giả vờ tức giận: “Anh nói gì thì tự biết.”

Du Tuỳ cúi đầu cười, thuận tay vuốt tóc cô, trầm giọng nói: “Anh hơi sợ.”

“Anh sợ gì?” Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn anh.

Du Tuỳ dừng bước, nói nhỏ: “Anh sợ em không thừa nhận.”

Đối với cả hai, những chuyện trong quá khứ vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ.

Từ ngày họ gặp lại đến giờ, Du Tuỳ thực sự vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của cô gái nhỏ. Sau nhiều năm xa cách như thế, cho dù bây giờ ở cạnh nhau ngày càng nhiều đi chăng nữa nhưng anh nhận ra Thẩm Mộ Xuy có chút cảm giác xa cách anh

Thỉnh thoảng nhắc đến chuyện trước đây, biểu cảm của cô đều không bình thường.

Đây cũng là lý do vì sao Du Tuỳ ít khi nói tới chuyện trước kia. Anh sợ nếu một ngày nào đó anh chạm vào điểm nhạy cảm của cô gái nhỏ, người ta lại tránh anh mất nửa tháng thì biết làm thế nào được.

Anh hiểu rõ vấn đề, nhưng rất nhiều chuyện không thể chỉ dăm ba câu là nói rõ được, huống hồ…trước giờ Du Tuỳ chưa bao giờ nghĩ sẽ giải thích gì cho mình.

Chuyện của nhiều năm về trước, tại sao phải dùng lời giải thích để che đậy chứ.

Cho dù chẳng phải anh muốn vậy, nhưng đúng như lời Thẩm Mộ Xuy nói, Du Tuỳ vẫn là người thất hứa.

Vừa dứt lời, Thẩm Mộ Xuy đã dừng bước.

Cô nhìn Du Tuỳ, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân mình. Hai người đứng rất gần nhau, chỉ cần cô bước thêm một bước nữa thôi là có thể chạm tới mũi chân anh.

Cô dừng lại, lùi về sau một bước.

Ánh mắt Du Tuỳ trầm xuống, im lặng nhìn hành động của cô.

Một lát sau, Thẩm Mộ Xuy không hề do dự bước một bước dài về trước, tàn nhẫn dùng giày cao gót giẫm lên chân người đàn ông.

“Híttttt” Người đàn ông hít vào một hơi.

Du Tuỳ nhíu mày, ngạc nhiên nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu, lườm anh: “Đau không?”

Du Tuỳ mỉm cười: “Không đau.”

Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, dùng sức, híp mắt nhìn anh: “Giờ đau không?”

Du Tuỳ cong môi cười, yết hầu lên xuống: “Hơi hơi.”

“À.”

Thẩm Mộ Xuy hung hăng giẫm xuống, nhìn bộ dáng nhíu chặt mày của anh hồi lâu, dịu dàng nói: “Giờ em tình nguyện thừa nhận.”

Du Tuỳ sửng sốt, đột nhiên cười một tiếng.

“Ngủ Ngủ.”

“Giề hả?” Thẩm Mộ Xuy trừng mắt nhìn anh: “Nếu có lần sau…” Cô dừng lại một chút: “Em không thèm nhận anh nữa đâu đấy.”

Nghe vậy, Du Tuỳ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, vui vẻ hứa: “Sẽ không đâu mà.”

Sẽ không có lần sau nữa.

Thẩm Mộ Xuy nhận ra mình còn đang giẫm lên chân anh, từ từ buông lỏng ra.

Cô mấp máy môi, nói nhỏ: “Vậy em về phòng nghỉ thay đồ trước đây.”

“Được.”

Du Tuỳ nhìn cô: “Người đại diện của em có đến đón em không?”

Bỗng dưng Thẩm Mộ Xuy trợn mắt.

“Thôi xong rồi…” Cô vội vàng nói: “Em phải đi trước đây, mấy người Cố Thư đang đợi em.”

Du Tuỳ: “...”

Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ đang chạy nhanh đi, Du Tuỳ bất đắc dĩ day mi tâm, dở khóc dở cười.

***

“Tớ sai rồi tớ sai rồi.’ Thẩm Mộ Xuy nhìn người đang chờ trong phòng nghỉ của mình, vội vàng nhận lỗi.

“Huhuhu, tớ quên mất mọi người đến.”

Cố Thư và Thẩm Tinh Châu ngồi trên ghế salon liếc nhìn cô.

Tối nay đúng lúc Cố Thư không bận gì nên lấy vé từ chỗ Thẩm Mộ Xuy bảo muốn đến trường quay xem, vừa hay Thẩm Tinh Châu vẫn cứ kêu mãi đã lâu rồi không thấy Thẩm Mộ Xuy chơi đàn, muốn đến xem một lát.

Chuyện này không thành vấn đề, Thẩm Mộ Xuy liền tìm nhân viên xin hai vé, để hai người đến cùng nhau.

Trước khi đến, ba người còn hẹn kết thúc chương trình thì gặp nhau ở bãi đỗ xe rồi đi ăn khuya chung.

Kết quả vừa rồi…vì một cuộc phỏng vấn mà Thẩm Mộ Xuy quên sạch chuyện này.

Cố Thư cười lạnh, chế giễu nhìn cô: “Trong mắt cậu còn có đứa bạn này không hả?”

Thẩm Tinh Châu: “Chị à, chị chẳng thương em trai chị chút nào hết.”

Thẩm Mộ Xuy: “...”

Cô im lặng, nhìn hai người trước mặt: “Bớt diễn đi được không?”

Cô chen vào giữa hai người, trái ôm phải ấp: “Không phải tớ có cuộc phỏng vấn đột xuất à?” Cô cười nhìn hai người lấy lòng: “Nào nói đi, tối nay muốn ăn gì, tớ mời.”

Cố Thư: “Tất nhiên là cậu mời rồi.”

Thẩm Tinh Châu cọ cọ vai Thẩm Mộ Xuy, nói vội: “Chị, chị, hôm nay chị đẹp quá, em quay video cho ba mẹ xem, mẹ bảo chị thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ đấy!”

Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời.

Cô quay đầu liếc Thẩm Tinh Châu: “Mẹ vẫn tự luyến như trước nhỉ.”

Thẩm Tinh Châu: “...Ba bảo mẹ nói rất đúng.”

Thẩm Mộ Xuy cảm thán: “Ba vẫn sợ vợ như trước.”

“Ừm!” Thẩm Tinh Châu hoàn toàn đồng ý.

Cố Thư nhịn hết nổi hai người, bật cười: “Nhà cậu kiểu này cũng không phải mới một hai ngày, đi thay quần áo nhanh lên, chúng ta còn đi ăn khuya nữa.”

“Được.”

Thay đồ xong, Thẩm Mộ Xuy hỏi qua ý Tiểu Văn, hỏi xong cô bảo cô nàng lái xe về nhà trước.

Lúc Thẩm Mộ Xuy và Cố Thư ra ngoài vừa hay gặp Mạnh Đình.

“Chị Mạnh Đình.” Thẩm Mộ Xuy lên tiếng chào: “Giờ chị chuẩn bị về à?”

Mạnh Đình kinh ngạc nhìn họ: “Đang định về này, đây là…”

Thẩm Mộ Xuy cười giới thiệu: “Đây là em trai em, đây là Cố Thư, bạn thân của em.”

Mạnh Đình mỉm cười chào Cố Thư: “Chị biết nhiếp ảnh gia Cố.” Sau đó, cô ấy quay lại nhìn Thẩm Tinh Châu, vô cùng ngạc nhiên.

“Em trai em à?”

“Đúng vậy ạ.”

Mạnh Đình nhìn thiếu niên trước mặt, khuôn mặt thanh tú, mày kiếm mắt sáng, dù đứng yên một chỗ cũng có một khí chất trong sáng tĩnh lặng.

Rất trong sáng, nhưng cũng mang lại cho người ta một loại khí thế không thể diễn tả được.

Mạnh Đình đã từng gặp rất nhiều người, nhưng hiếm khi thấy thiếu niên nào có khí chất mâu thuẫn như vậy.

Nhưng mà…khuôn mặt này vô cùng đẹp.

“Xin chào.”

Thẩm Tinh Châu bình tĩnh gật đầu: “Chào chị.”

Mạnh Đình nghẹn lời, bật cười: “Hai chị em em ưa nhìn quá đấy nhé.”

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, nói đùa: “Chủ yếu là do gen di truyền của ba mẹ tốt thôi.”

Cô cười: “À đúng rồi, chị có muốn đi ăn khuya với tụi em không?”

“Giờ á?” Mắt Mạnh Đình sáng lên: “Thêm người nữa thì có phiền tụi em không?”

Cố Thư vội vàng nói: “Càng đông càng vui, đi nào, đi chung đi.”

Vừa dứt lời, Thịnh Úc và Du Tuỳ từ bên kia đi đến: “Cái gì vui thế?”

Cố Thư “Ồ” một tiếng: “Ca sĩ Thịnh đây rồi, anh có muốn đi ăn khuya với tụi này không?”

Mãi đến lúc lên xe rồi, Thẩm Mộ Xuy vẫn còn hơi bối rối.

Sao ba người đi ăn khuya…tự nhiên lại thành sáu người thế này.

Cô liếc Thẩm Tinh Châu đang ngồi cạnh mình, lại nhìn Du Tuỳ đang lái xe phía trước, hơi bất đắc dĩ.

“Du Tuỳ.”

Thẩm Tinh Châu đột nhiên kêu lên.

Du Tuỳ dừng lại, nhìn cậu qua gương chiếu hậu: “Sao thế?”

Thẩm Tinh Châu lạnh lùng hỏi: “Anh về lúc nào thế?”

Thẩm Mộ Xuy hơi giật mình, vô thức nhìn Du Tuỳ.

Chuyện này… Trước giờ cô chưa từng hỏi, bất kể là lần đầu gặp lại hay lần đầu tiên liên lạc đều như thế, cô đều không dám hỏi.

Tâm trạng Du Tuỳ thay đổi một chút, nhưng anh vẫn thản nhiên trả lời: “Anh về lâu rồi.”

Thẩm Tinh Châu vẫn không tha: “Lâu rồi là bao lâu?”

Thẩm Mộ Xuy sợ hãi, giật giật áo Thẩm Tinh Châu: “Em hỏi tỉ mỉ như vậy làm gì? Tra hộ khẩu à?”

Thẩm Tinh Châu bất mãn nhìn chị mình, nói nhỏ: “Không phải em đang hỏi hộ chị à?”

Thẩm Mộ Xuy: “...”

“Im ngay, không cho em hỏi.”

Vừa nói xong, Du Tuỳ cười khẽ: “Không sao đâu, cứ hỏi đi.”

Anh ngẫm nghĩ một chút: “Anh về từ tháng chín.”

“Tháng chín năm kia à?” Thẩm Tinh Châu hỏi không ngừng.

Du Tuỳ gật nhẹ, thản nhiên thừa nhận: “Ừ.”

Nghe vậy, Thẩm Tinh Châu còn định nói gì đó nhưng lại hoảng sợ trước ánh mắt hình viên đạn của Thẩm Mộ Xuy.

Cậu miễn cưỡng ngậm miệng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Mộ Xuy nhìn hành động ấu trĩ này của Thẩm tinh Châu, dở khóc dở cười, cô giơ tay xoa đầu cậu, tóc cậu xoã tung, sờ rất thích.

“Tính trẻ con ấy mà.”

Thẩm Tinh Châu liếc cô.

“Em nên cắt tóc rồi đấy.” Thẩm Mộ Xuy nhìn cậu: “Mai chị không bận, dắt cưng đi cắt tóc nhé.”

Thẩm Tinh Châu nhìn chị mình chằm chằm, bất đắc dĩ nói: “Vâng.”

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tinh Châu đều bất lực với Thẩm Mộ Xuy. Mặc dù cô là chị, cậu là em trai, nhưng từ nhỏ Thẩm Tinh Châu đã được tiếp thu giáo dục: chị gái là để nuông chiều.

Du Tuỳ nghe hai chị em ngồi phía sau nói chuyện, trong mắt chợt loé lên hâm mộ.

Anh nhìn hai người qua gương chiếu hậu, khoé môi nhếch lên.

Chỗ ăn khuya cũng không vắng lắm. Mọi người đều không kén chọn, ăn được cơm Tây cũng ăn được quán ven đường.

Với lại, quán ven đường ăn càng ngon hơn.

Chẳng qua vì đề phòng bị nhận ra nên mọi người đặt một phòng riêng.

Sau khi gọi vài thứ, Cố Thư và Mạnh Đình ngồi nói chuyện phiếm, cười ha hả.

“Buổi biểu diễn tối nay của mọi người lên hot search rồi, Ngủ Ngủ, tớ xem đi xem lại nhiều lần rồi, hay lắm!”

Cố Thư nhìn cô, nói: “Bao nhiêu năm rồi tớ chẳng thấy cậu nhảy nhót gì.”

Thẩm Mộ Xuy híp mắt cười: “Lâu lắm rồi tớ có nhảy đâu, tớ thấy xương khớp mình lão hoá hết rồi.”

Mạnh Đình cạn lời: “Em mà già, thế chị là gì hả.”

Mọi người: “...”

Thẩm Mộ Xuy ngồi giữa Thẩm Tinh Châu và Du Tuỳ, cô nhìn bộ dạng vui sướng hài lòng của Cố Thư và Mạnh Đình, cũng không nhịn được mà bấm mở Weibo xem.

Bấm mở một cái, bỗng nhiên những cái tên quen thuộc hiện ra trước mặt mình.

Năm nhóm biểu diễn trong chương trình “Tiếng ca hay nhất” tối nay đều lên hot search, nhất là Thẩm Mộ Xuy và Tần Hoài, còn có cả Du Tuỳ và Tiếu Lạc.

Không nói đến phần trình diễn xuất sắc của thí sinh, giám khảo cộng tác chung đều bị đưa lên hot seach.

Chưa kể đến sức ảnh hưởng và địa vị của Du Tuỳ trong giới, từ ngày Thẩm Mộ Xuy vào giới đến giờ, mỗi lần trình diễn đều khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, fans hâm mộ đều rất tò mò…tóm lại chị còn biết cái gì nữa, sao nhiều tài nghệ như thế, cái nào cũng không kém cái nào.

Nhìn bình luận của fans, Thẩm Mộ Xuy vô cùng vui vẻ.

Du Tuỳ liếc mắt nhìn, cười hỏi: “Cười gì thế?”

“Anh nhìn cái này này.”

Thẩm Mộ Xuy bấm mở một video cho anh xem, khoé mắt cong cong: “Fan nói muốn ghép CP anh với Tiếu Lạc đấy.”

Du Tuỳ: “...”

Trong điện thoại là một video được fan edit, bắt đầu từ vòng một đến nay…Tất cả đều là ảnh của Du Tuỳ và Tiếu Lạc.

Ghép nhạc rất đỉnh y như một bộ phim truyền hình.

Thẩm Mộ Xuy đã xem trước một lần, nói thật thì…nếu cô không phải là Thẩm Mộ Xuy, cô hơi muốn ghép cp hai người này.

Anh nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Cái gì đây?”

Thẩm Mộ Xuy nháy mắt, nhìn anh: “Anh không biết à?”

Du Tuỳ: “...Anh biết mà.” Anh nghẹn lời, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Ý anh là…sao anh với Tiêu Lạc lại có kiểu video như này?”

Thẩm Mộ Xuy cười ha ha, chế nhạo: “Vì anh với Tiếu Lạc rất giống một đôi yêu nhau lắm cắn nhau đau đó.”

Du Tuỳ: “...”

Anh nhìn cô gái nghịch ngợm trước mặt, không nhịn được nhéo mặt cô: “ Có mà anh với cậu ta cắn nhau thôi.”

Thẩm Mộ Xuy nhíu mày, cố ý nói: “Fans nghĩ vậy mà.”

Cô cúi đầu xem tiếp, cười nói: “Nói thật thì…Em hơi muốn…ô…” Còn chưa dứt lời, Du Tuỳ đột nhiên che miệng cô.

Bàn tay ấm áp đụng vào đôi môi mềm mại của cô, Thẩm Mộ Xuy thấy trái tim mình đập thình thịch, vành tai cũng đỏ ửng lên.

Mà Du Tuỳ cũng không thoải mái.

Môi cô mềm thế nào anh biết. Lòng bàn tay khô ráo bị đôi môi ướt át chạm vào, nóng bỏng nói không nên lời, yết hầu Du Tuỳ theo bản năng lăn lăn.

Anh muốn buông ra, nhưng lại chẳng nỡ.

Đang nghĩ thì đột nhiên một giọng nói giận dữ vang lên: “Du Tuỳ!!!Anh lại định làm gì chị tôi vậy hả?”

Thẩm Tinh Châu ngẩng đầu một cái đã phát hiện ngay chị gái nhà mình đang bị bắt nạt.

Cậu giận dữ gào lên: “Anh bỏ chị tôi ra ngay!”

Nháy mắt, ba người đối diện cũng đồng loạt nhìn sang.

Một giây sau, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng Thẩm Tinh Châu đã đẩy Du Tuỳ ra, giữ chặt lấy Thẩm Mộ Xuy, đổi chỗ ngồi vào giữa hai người, đắc ý nói: “Xem anh còn bắt nạt chị tôi thế nào!”

Em trai - ngốc bạch ngọt - Thẩm danh bất hư truyền.

Thẩm Mộ Xuy: “...”

Du Tuỳ: “...”

Ba người đối diện nhìn nhau, vừa định nói thì cửa phòng bao bị gõ, tiếng nhân viên phục vụ vang lên bên ngoài: “Xin chào quý khánh, đồ ăn lên rồi ạ.”

Cố Thư nín cười, ho một tiếng: “Mời vào.”

Nhân viên phục vụ đi rồi trong phòng một mãnh yên tĩnh, Cố Thư và Thịnh Úc lúc này mới không nhịn được nữa không chút khách khí cười to.

Tai Thẩm Mộ Xuy đỏ lên, xấu hổ quá đi.

Ngược lại Du Tuỳ rất bình tĩnh, ngước mắt liếc hai người đối diện: “Vui lắm đấy à?”

Cố Thư: “...Cũng bình thường.”

Thịnh Úc nghẹn lời, bội phục màn trở mặt của cô nàng: “Được đấy.”

Mạnh Đình bật cười, không nhịn được nói: “Trông hai người có vẻ sợ Tùy thần quá vậy?”

Thịnh Úc lắc đầu: “Cô không biết trong lòng Tùy thần của mọi người biến thái thế nào đâu.” Anh ta sợ thật.

Thẩm Tinh Châu “Hừ” một tiếng, vừa ăn đồ nướng trước mặt vừa bất bình: “Du Tuỳ anh cẩn thận đấy, lần sau nếu lại để tôi thấy anh bắt nạt chị tôi thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

Du Tuỳ cạn lời, hỏi nhỏ: “Em có biết cái gì gọi là bắt nạt không đấy?”

Thẩm Tinh Châu lườm anh cháy mắt: “Đừng tưởng tôi còn nhỏ nên không hiểu gì nhé, tôi lớn rồi đấy!”

Để đề phòng Thẩm Tinh Châu lại nói cái gì làm mọi người cười no bụng, Thẩm Mộ Xuy cầm một cái chân gà nhét vào miệng cậu, nói vội: “Em ngậm miệng cho chị, ăn chân gà của em đi.”

Thẩm Tinh Châu: “...”

Cậu gặm chân gà chị cho, tủi thân.jpg

**

Ăn khuya xong, Mạnh Đình hỏi qua ý mọi người, chụp chung một tấm ảnh rồi đăng lên weibo.

Mà lúc này các fan trên mạng còn đang sôi nổi ăn đường.

Là Thẩm Mộ Xuy và Tần Hoài, cùng Du Tuỳ và Tiếu Lạc.

Bức ảnh này vừa được đăng lên, các fans còn đang do dự có nên đu CP Thần Du hay không lập tức gia nhập nhóm fans cp.

@Mạnh Đình V: Sau khi kết thúc chương trình đi ăn ké bữa khuya~ Hơi tiếc là Tĩnh Tĩnh có việc không thể đến được ~ Hẹn lần sau lại tụ tập @Thẩm Mộ Xuy @Du Tuỳ @Thịnh Úc @Cố Thư.

Weibo vừa mới đăng lên, fans đã điên cuồng bình luận.

【A a a a a a a a a a ăn khuya cùng một chỗ kìa!!! CP Thần Du của tui đi cùng nhau!】

【Khoan đã…Nam sinh kia là ai thế…trông đẹp trai quá đi mất!! Là người mới gia nhập showbiz hả?】

【Woa, Cố lão sư cũng ở đây nè!! Cố lão sư với Đình Đình quen nhau từ khi nào thế?】

【Huhuhu CP Thần Du viên mãn!! Bí mật liên hoan.】

【Không biết mọi người có phát hiện ra không…Lúc chụp ảnh tay Tuỳ Thần…để ở chỗ nào vậy?】



Sau khi fan thánh soi nhắc nhở, lúc này mọi người mới cẩn thận nhìn lại ảnh chụp.

Lúc chụp chung, Thâm Mộ Xuy vẫn ngồi ở giữa, Du Tuỳ ngồi cạnh cô. Lúc chụp ảnh mọi người ngồi sát vào nhau…tay Du Tuỳ khoác sau lưng cô, một tư thế khẳng định chủ quyền.

【Wow wow wow!! CP Thần Du của mị là thật đó!!】

【Ôi mẹ ơi, nửa đêm bị đánh úp, cảm ơn cảm ơn!!!】

【Tui cứ nghĩ là hai người không liên hệ nhiều cơ, nhưng giờ tui phát hiện…tần suất hai người gặp nhau nhiều hơn trong tưởng tượng của chúng ta rất nhiều!! CP Thần Du của tui có hy vọng rồi!!!】

【Aaaaaaa mọi người mau qua official weibo đi!!! Lạy trời, Bên đó phát đường kìa!!】

【A a a a a a a mị vừa xem hết video hậu trường bênofficial weibo về nè, mị bùng cháy rồi!!】

【Đêm nay CP Thần Du vui như ăn tết rồi!】

【Thích thế!!】

Trừ cái này ra, Thẩm Mộ Xuy vừa lên Weibo đã nhận được rất nhiều lượt tag, vốn dĩ cô chỉ muốn share lại weibo của Mạnh Đình, nhưng fans quá nhiệt tình lại khiến cô chú ý đến chuyện khác.

Bấm mở thông báo được tag để xem một lượt…cô phát hiện việc này là do official Weibo làm.

Lúc chạng vạng official weibo đăng lên một phần video hậu trường.

Thẩm Mộ Xuy nhìn xem, là đoạn video ngắn, còn có hình ảnh 5 vị giám khảo, có ảnh chụp riêng từng người hoặc là hai người.

Thời lượng không dài nhưng nội dung rất đầy đủ.

Một người thì không nói làm gì, quan trọng nhất là hai phút đầu video tất cả đều là Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ.

Cô ở trong phòng nghỉ, Du Tuỳ cầm kem ốc quế đến gõ cửa, lúc đưa cho cô còn không quên dặn dò: “Tháng này chỉ được ăn một cây này thôi nhé.” Cuối cùng là lúc ở trong hành lang cô vì an ủi Tần Hoài mà nói tới chuyện lần đầu tiên mình đi thi được hạng mấy, Du Tuỳ nói “Hạng bét”, official Weibo cũng rất biết cách thu hút người khác – mấy giây cuối cùng vừa hay là đoạn Tiếu Lạc hỏi câu: ‘Sao Tùy Thần lại biết chuyện hồi năm tuổi của chị thế?’.

Official Weibo: Muốn full video ư, hẹn bạn 8 giờ sáng thứ hai tới nhé.

Xem hết video, bất kể là fans CP hay fans only thì đều phát cuồng hơn trước.

【Aaaaaaaa chuyện hồi bé của Thẩm lão sư sao Tuỳ Thần lại biết rõ thế! Chị em bạn đâu, đây mới là trọng điểm nè!!】

【Aaaaaa hai người này đúng thật là, mị muốn làm drama tình ái!!】

【Huhuhu mẹ nó chứ, em ôm điện thoại cười như con dở đây này.】

【Tuỳ Thần ở chung với Thẩm Mộ Xuy vui ghê, một tháng chỉ được ăn một cây kem…Chết tiệt…Mấy người yêu nhau hay nói chuyện thế này đúng không?】

【Trước mặt Tuỳ Thần Thẩm lão sư ngại ngùng ghê á!! Đoạn cuối cùng mặt chị ấy đỏ bừng luôn kìa.】

【Chính chủ phát đường là chết người nhất!!】

【Đường thật từ CP Thần Du a a a a mong chờ tới thứ hai!!】

【Mọi người từ từ đã…Bình tĩnh bình tĩnh, có khi cái này chỉ là một đoạn nhỏ thôi, chúng ta đợi thứ Hai đi huhuhu mị kích động tới mức chạy vòng vòng trong nhà rồi!!!】

【Xin hai anh chị ở bên nhau đi!!】

Đội quân fan CP càng ngày càng lớn, khu bình luận đều bị fans CP Thần Du chiếm đóng.

Thẩm Mộ Xuy nhìn những bình luận kia, im lặng tắt điện thoại.

Cô thấy mình cần bình tĩnh một chút…Sao cô không cảm nhận được, nhưng sau khi được fans phân tích từng chi tiết, lúc đó cô cảm thấy - bản thân mình cũng muốn đu CP của chính mình là thế nào.

Nếu đứng ở góc độ của người ngoài xem thì Thẩm Mộ Xuy đổ ngay không cần nhiều lời.

Đúng là…điên mất thôi.

Trên đường về nhà, Du Tuỳ vẫn là người lái xe.

Thẩm Mộ Xuy và Thẩm Tinh Châu ngồi ở ghế sau, cô để điện thoại xuống, gõ gõ cửa kính xe, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thẩm Tinh Châu nhìn cô: “Chị, chị đang làm gì thế?”

Thẩm Mộ Xuy phớt lờ ánh mắt cậu: “Có sao đâu, chị đang rất tỉnh đấy.”

Cô thật sự…không muốn tỉnh đâu, cô cũng muốn đu CP của mình rồi!!!

Cho dù mình là người trong cuộc, Thẩm Mộ Xuy vẫn hơi muốn…muốn đổ.

Thẩm Tinh Châu cạn lời.

Sau khi xuống xe, cuối cùng Thẩm Tinh Châu cũng hiểu ra một chút, cậu nhìn hai người, chạy đi như bay.

“Chị, em lên tầng trước, em muốn đi WC.” Nói xong nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu.

Cũng may tiểu khu có hai thang máy, Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ nhìn nhau, chờ một cái khác đến.

“Vừa rồi có chuyện gì thế?” Du Tuỳ còn chưa xem điện thoại mình.

Thẩm Mộ Xuy “A” một tiếng, nhìn anh: “Anh có biết…chuyện trên mạng không?”

“Chuyện gì?”

Thẩm Mộ Xuy ngừng lại, chỉ điện thoại anh: “Anh tự xem đi.”

Hai người đứng ở cửa thang máy, xem xong video official weibo đăng lên, im lặng không nói gì.

Thẩm Mộ Xuy chọc chọc ngón tay, căng thẳng nói: “Official Weibo có cần phải làm như vậy không?”

Du Tuỳ cụp mắt, im lặng một hồi: “Nếu em không thích thì để anh bảo Triệu Khang liên hệ xoá video đi.”

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Sao phải làm vậy?”

Du Tuỳ bật cười, bẹo má cô, hỏi: “Không phải em không thích à?”

Nghe vậy, cô kìm lại nỗi xốn xang tăng dần trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Em có sao đâu, em chỉ sợ đọc xong những bình luận đó anh thấy khó chịu thôi.”

Dứt lời, Du Tuỳ trầm mặc.

Anh dừng lại một chút, sau đó kéo Thẩm Mộ Xuy vào thang máy, lạnh lùng ấn số tầng nhà bọn họ.

Làm xong, anh mới cúi đầu nhìn Thẩm Mộ Xuy:”Ngủ Ngủ này.”

“Hả?”

Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu nhìn anh: “Gì ạ?”

Du Tuỳ mỉm cười, dừng một chút, nói: “Bệnh phản ứng chậm của em có phải càng lớn càng nghiêm trọng hay không?”

Thẩm Mộ Xuy: “???”

Cô trợn mắt nhìn Du tuỳ, vừa định phản đối thang máy “Tinh” một tiếng, có người muốn vào.

Cả hai liếc nhau, ăn ý đứng cách xa nhau một chút.

Người vào đột nhiên sửng sốt, lên tiếng hỏi: “Du Tuỳ?”

Du Tuỳ hơi gật đầu, nhìn thấy người đến thì cất tiếng chào: “Là tôi.” Anh nhìn tầng lầu, nhỏ giọng hoi: “Sao cô lại ở đây?”

Giang Thanh Uyển cười nhẹ: “Tôi xuống tầng có chút việc.”

Cô ấy nhìn Thẩm Mộ Xuy, thấy quen quen nhưng tạm thời không nhớ ra đã từng gặp ở đâu rồi.

Đúng lúc Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt mình là ai thì khẽ giật mình.

Giang Thanh Uyển cảm nhận được ánh mắt cô thay đổi, hơi cười một chút: “Xin chào. Em nhận ra chị không?”

“...”

Trong nháy mắt, Du Tuỳ cũng dời mắt nhìn chỗ cô, hơi kinh ngạc: “Em biết cô ấy à?”

Thẩm Mộ Xuy “Ừm” một tiếng: “Có xem phim của chị ấy.”

Đóng cùng tên đàn ông thối trước mặt.

Hầu hết kiến thức của Thẩm Mộ Xuy về các nghệ sĩ trong giới giải trí đều từ việc họ và Du Tuỳ có quen nhau hay không, đã từng có scandal với nhau hay chưa.

Sao cô có thể không biết người này được cơ chứ.

Giang Thanh Uyển cười cười, nhẹ nhàng nói: “Thật sao? Em đi cùng Du Tuỳ à?”

“Ừ.” Giọng cô lạnh nhạt hờ hững.

Giang Thanh Uyển nhìn nét mặt cô, mắt qua lại nhìn hai người, cô ấy như hiểu ra gì đó, cười một tiếng rồi cũng im lặng.

Một lúc sau tới tầng Giang Thanh Uyển ở, lúc đi ra ngoài vẫn không quên quay đầu chào Thẩm Mộ Xuy: “Nếu có thời gian thì em với Du Tuỳ tới nhà chị chơi.”

Thẩm Mộ Xuy: “...Cảm ơn.”

Ăn cái gì mà ăn, ăn với tình định có gì ngon mà ăn.

Hai người ra khỏi thang máy, Du Tuỳ nhìn bóng lưng chán nản của cô, bật cười: “Ngủ Ngủ à.”

“Cái gì?”

Du Tuỳ mỉm cười, nói: “Mai em có muốn xuống tầng dưới ăn một bữa cơm không?”

Thẩm Mộ Xuy: “...”

Cô trừng mắt nhìn Du Tuỳ, tức giận nói: “Anh muốn thì tự đi đi, em không thèm…”

Còn chưa kịp nói hết câu, trước mặt cô đã xuất hiện một ngón tay, Du Tuỳ ấn ngón tay lên môi cô, khoé môi cong lên, nở nụ cười.

“Không đi thật đấy à?”

Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, càng tức hơn.

“Không đi.”

Du Tuỳ nhìn cô quay lưng lại, lập tức giữ chặt lấy cô.

“Thế sang nhà Tưởng Chu ăn cơm không?”

Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc, bỗng dưng nói: “Sao tự nhiên lại sang nhà Tưởng Chu..?”

“Ừm.” Du Tuỳ bật cười, nói đầy ẩn ý: “Người vừa nãy, là vợ của Tưởng Chu.”

“???”

Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn anh.

Du Tuỳ thản nhiên nói: “Ẩn hôn đấy, chỉ có mấy người tụi anh biết thôi.”

Thẩm Mộ Xuy: “...”

Du Tuỳ cảm nhận được tâm trạng cô thay đổi, cúi người đến gần, nhìn sâu vào đôi mắt cô, hỏi nhỏ: “Thế giờ…có muốn đi ăn không?”

Thẩm Mộ Xuy cạn lời.

Du Tuỳ không hỏi mấy câu ngớ ngẩn với cô nữa, nói thẳng: “Có nhớ vừa nãy anh nói gì không?”

“Gì cơ?” Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em phản ứng chậm hồi nào, có đâu.”

Du Tuỳ cũng không giận, cười nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Em có.”

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt mềm mại trước mắt, tính cô là kiểu dễ giận cũng dễ nguôi, từ nhỏ tới lớn đều như thế.

Nhưng chuyện duy nhất không thay đổi là tính chiếm hữu của cô gái nhỏ.

Lúc nhỏ là đối với anh trai…Còn bây giờ, cô xem anh là gì Du Tuỳ không thể chắc chắn trăm phần trăm, nhưng cũng hiểu được tâm trạng giận hờn vừa rồi của cô gái nhỏ.

Anh cảm thấy có mấy lời nếu không nói trắng ra thì cô gái nhỏ của anh còn có thể phản ứng chậm chạp mơ hồ hơn nữa.

Thẩm Mộ Xuy ngước mắt, đối diện đôi mắt đen nhánh trước mặt đột nhiên những lời muốn nói đi đâu hết cả.

Du Tuỳ cũng không để ý, anh giơ tay nhéo mặt cô, cảm nhận được đôi má cô mềm mại, khẽ thở dài nói: “Không phải em phản ứng chậm thì tại sao không cảm nhận được anh đang theo đuổi em chứ.”

“...”

Thẩm Mộ Xuy vô thức muốn phản bác, lời nói đã ra đến miệng cô đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Du Tuỳ.

“...Anh…”

Du Tuỳ cong môi cười, cúi người sát bên tai cô, giọng anh trầm khàn: “Em không nhận ra à?”

Anh dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Anh đang theo đuổi em đó.”

Tác giả có lời muốn nói:

A a a a a chính chủ phát đường là chết người nhất đấy!

Tuỳ Thần trêu người khác, kinh khủng nhất.jpg

Ngủ Ngủ có thể kiên trì bao lâu nữa:)
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!