Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày mai, ngày mai, rồi lại ngày mai.

Ngày mai trong lời của Cố tổng cũng không biết bao giờ mới đến.

Kỷ Nguyễn về nhà vừa đặt đầu là ngủ, lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng, ngoài trời lơ lửng một vài dải mây mỏng màu tía, cả biệt thự chỉ có dì Triệu đang bận rộn trong bếp.

Dì Triệu đang hầm một nồi canh xương sườn, chưa đi vào bếp đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà của nước dùng.

Tiểu An nằm trên sàn dưới cầu thang lim dim ngủ, vừa thấy Kỷ Nguyễn ngay lập tức liền tỉnh táo, vẫy vẫy chiếc đuôi lông to xù nhào tới, nhưng khi đến gần Kỷ Nguyễn thì dừng lại, chỉ dùng đầu thân mật cọ cọ cẳng chân cậu.

Chẳng có chỗ nào giống một con mèo quý tộc, rõ ràng là một con chó ngốc.

"Hôm nay sao lại ngoan thế?" Kỷ Nguyễn kinh ngạc, cong đôi mắt cười duỗi tay vuốt lông.

Phía sau bọn họ là một chiếc cửa sổ sát đất lớn, nhìn hướng ra khu vườn bên ngoài, dưới những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, bộ lông dài của chú mèo Maine óng ánh sắc vàng, những ngón tay xinh đẹp của thiếu niên lấp ló trong lớp lông, cả khung cảnh như một bức họa rực rỡ.

Dì Triệu đang bày đồ ăn ra bàn, nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy không hề nghĩ ngợi mà lau khô tay, lặng lẽ chụp lén một bức.

"Tiểu Cố đã dạy dỗ nó một hồi, hiện tại ngoan ngoãn không chịu được." Dì Triệu cười nói

"Vậy sao?" Kỷ Nguyễn đi đến bàn ăn, giúp dì Triệu bày chén đũa: "Có thể huấn luyện được như vậy, ngài Cố thật lợi hại."

"Ai da, này không phải nói chứ, Tiểu Cố đúng thật là biết dạy mèo, dì cũng không biết cậu ấy làm thế nào, nhưng đúng là hai ba ngày này Tiểu An rất nghe lời."

Dì Triệu nói nhanh, tông giọng cũng nâng cao, khi nói chuyện luôn mang vẻ mặt vui vẻ hớn hở, là một người phụ nữ trung niên đáng yêu vui tươi.

Kỷ Nguyễn cũng không thực sự quan tâm Cố Tu Nghĩa làm cái, nhưng mỗi ở cạnh dì Triệu giống như được lây nhiễm không khí vui vẻ, cũng cảm thấy tràn ngập sức sống. Kỷ Nguyễn thích nói chuyện cùng những người lớn tuổi như vậy.

Mỗi khi Kỷ Nguyễn tỏ ra hứng thú với lời nói của dì Triệu, dì ấy sẽ càng vui vẻ mà nói tiếp.

Giống như hiện tại, Trên mặt Kỷ Nguyễn treo nụ cười nhẹ, lại khen một câu "Ngài Cố giỏi quá", dì Triệu liền lập tức cười to.

"Này còn không phải sao, cũng là do Tiểu Cố thấy cháu bị mèo xô ngã làm bị thương nên mới nghiêm khắc dạy dỗ một phen, đổi lại trước kia lại chẳng nỡ."

Kỷ Nguyễn bưng đồ ăn cùng dì Triệu bày ra bàn ăn.

"Tiểu An vẫn luôn thích bày tỏ yêu thích của mình như vậy, nhưng trước kia còn nhỏ thì không sao, giờ lớn như vậy, vẫn là nên huấn luyện cẩn thận, nếu không lúc mang ra ngoài đi dạo người ta lại tưởng đang nuôi chó."

Kỷ Nguyễn bị lời nói của dì Triệu chọc cười, kéo ghế ra ngồi xuống, đưa đũa cho dì Triệu.

Nếu Cố Tu Nghĩa không ở nhà thì cậu đều ăn chung với dì Triệu.

"A", cung phản xạ của Kỷ Nguyễn cũng thật dài, giờ mới nhớ tới: "Ngài Cố đi rồi sao?"

"Đúng vậy, lại đi làm rồi —— Ai da, cháu nhắc mới nhớ," dì Triệu vỗ trán một cái, "Vừa nãy mải nói chuyện mà quên mất chuyện chính, Tiểu Cố nhờ dì nói với cháu, cậu ấy ngày mai đi công tác, đợi khi nào trở về thì mới có thể đi đăng ký kết hôn được."

"Vậy à......" Kỷ Nguyễn gật gật đầu.

Hóa ra, ngày nào hắn rảnh thì mới là ngày mai.

- -----------------

Hai ngày tiếp theo, Kỷ Nguyễn không ăn thì là ngủ, rảnh rỗi lại tìm Tiểu An chơi, cùng dì Triệu đi mua đồ, còn tiện đường mua một chậu điếu lan về trồng.

Có gì thay đổi thì không, nhưng khí sắc đã trông tốt hơn rất nhiều.

Đến ngày thứ ba sau khi Cố Tu Nghĩa đi công tác, lúc đang ăn sáng Kỷ Nguyễn nhận được một tin nhắn Wechat, là một người tên Hàn Tiểu Lâm gửi.

Kỷ Nguyễn nghi hoặc cầm di động lên nhìn, trong đầu bỗng hiện lên thoáng qua một khuôn mặt trắng trẻo, mắt một mí, cười lộ cả tám cái răng.

Sau đó, những ký ức liên quan đến người này cũng được kích hoạt.



Đây chắc hẳn là người bạn duy nhất của Kỷ Nguyễn ở đây, trong trí nhớ về cốt truyện, sau này khi cậu cùng Cố Tu Nghĩa dây dưa ngược đến chết đi sống lại đều là người này ở cạnh giúp đỡ.

Đúng là bạn tốt hàng thật giá thật.

Di động không ngừng vang lên tiếng tin nhắn gửi tới.

[ Yo bro!! Come on!! Mau xem Thư thông báo trúng tuyển của anh đây!! ]

[ Mặt trước.jpg]

[ Mặt sau.jpg]

[ Video mở thư.mp4]

[Tớ cmn thế mà có thể nhận được giấy báo của Bắc Đại, bọn mình lại học cùng trường rồi!!]

[Mau ra ngoài chơi đi! Cho cậu chiêm ngưỡng đồ thật, mau!! Chờ ở chỗ cũ!!]

Kỷ Nguyễn nhìn tin nhắn liên tiếp bật cười một tiếng, một cảm giác quen thuộc không tên, giống như đối phương thật sự là bạn tốt lâu năm của cậu chứ không phải chỉ là một NPC(*) không có cảm xúc trong thế giới ảo.

(*) NPC: Non-player character, nhân vật trong trò chơi do máy tính điều khiển, tương tác với người chơi theo một kịch bản có sẵn.

Thậm chí khi nhìn thấy "chỗ cũ" cậu có thể lập tức tưởng tượng ra quán mì nhỏ cạnh cổng trường trung học số 14.

Ngôi trường trung học này và quán mì đều không tồn tại ở thế giới của cậu, nhưng nó có thể hiện ra một cách rõ ràng trong đầu, trở thành một đoạn ký ức chân thực.

Kỷ Nguyên buông di động nhìn về phía dì Triệu đang thái rau, nụ cười trên mặt không giấu nổi: "Dì Triệu, buổi chiều cháu muốn ra ngoài."

Dì Triệu nhìn thấy thấy Kỷ Nguyễn cong đôi mắt cười liền thấy vui vẻ: "Vậy sao? Đi đâu thế?"

Kỷ Nguyễn cắn một miếng bánh bao: "Cháu định đi chơi với bạn học."

Lần trước dì Triệu nghe được bạn học đến rủ đi chơi đã là 30 - 40 năm trước, bây giờ lớn tuổi rồi nghe thấy hai chữ "bạn học" từ Kỷ Nguyễn liền cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cười nói:

"Thế để bác Trương đưa cháu đi, bên ngoài trời nóng lắm."

Bác Trương là tài xế lâu năm của Cố Tu Nghĩa, trước kia đi theo hắn công tác, còn hai năm nữa sẽ nghỉ hưu, gần đây trong nhà có thêm cháu trai, vì thế Cố Tu Nghĩa để bác Trương lái xe đưa đón Kỷ Nguyễn, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn, còn thể ở nhà ngậm kẹo đùa cháu.

Kỷ Nguyễn bước vào trong xe, thấy bác Trương mặt mày hồng hào, có thể thấy được tâm trạng vui mừng khi trong nhà có thêm trẻ con.

Đời trước khi Kỷ Nguyễn đang ở độ tuổi đẹp nhất, trong mắt chỉ có bức tường lạnh lẽo cùng giường bệnh trắng toát, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi sống trong thế giới này, cậu đã thấy được rất nhiều màu sắc rực rỡ của cuộc sống.

Kỷ Nguyễn dựa vào cửa sổ xe, trái tim hơi hơi nóng lên, giống như nó cảm nhận được nguồn sống mới mà run lên vì kích động.

Trường trung học số 14 là một ngôi trường trọng điểm có lịch sử lâu đời, diện tích không lớn lắm nhưng lại ở khu vực đông đúc, quán mì đối diện cũng đã ở đây vài chục năm.

Khi Kỷ Nguyễn đến thì người nói đang chờ ở chỗ này lại chẳng thấy đâu, đọc tin nhắn mới biết Hàn Tiểu Lâm trên đường gặp được con gà bên khoa tự nhiên muốn tìm cậu ta solo, giờ đang ở quán net bên cạnh huyết chiến, xin muộn 10 phút.

Kỷ Nguyễn nghe vậy liền bị chọc cười, tìm một cái bàn nhỏ ngồi xuống, tự gọi cho mình một bát bánh lương.

Lúc Hàn Tiểu Lâm đến thì Kỷ Nguyễn đã ăn được non nửa, người trước mắt giống y như trong trí nhớ, chân nhỏ tay nhỏ vóc dáng cũng không cao, nhưng tinh thần nhìn rất phấn chấn.

"Này, ăn trước đấy à." Hàn Tiểu Lâm đặt mông ngồi xuống phía đối diện, hai mắt nhìn Kỷ Nguyễn, bỗng kêu lên một tiếng, sau đó duỗi tay vò vò tóc cậu: "Gần đây cậu dưỡng tóc à?"

Kỷ Nguyễn né tránh tay cậu ta, "Dưỡng cái gì, cũng không phải con gái."

"Nhưng tóc cậu giờ khác nha, trước kia khô vàng, nay lại mềm mượt thế này." Hàn Tiểu Lâm ngạc nhiên nói, càng cẩn thận mà đánh giá Kỷ Nguyễn, liên tục ồ lên vài cái:"Không đúng, khí sắc cũng tốt lên không ít nha, có gì chuyện tốt giấu tớ đúng không?"

"Đúng là đã xảy ra ít chuyện." Kỷ Nguyễn chống cằm, lấy cái thìa chọc mấy cái trên bánh lương.

Khác với bộ dáng ồn ào của Hàn Tiểu Lâm, Kỷ Nguyễn làm gì cũng chậm rì rì, nói chuyện cũng vậy, âm thanh hơi khàn, âm cuối câu thường kéo dài hơn một chút, giống như không khí quanh người cậu cũng lạnh hơn so với nơi khác.

"Cũng không biết có phải là chuyện tốt hay không."

"Ý gì thế?" Đầu óc Hàn Tiểu Lâm đình trệ, nghe Kỷ Nguyễn nói chuyện úp úp mở mở mà cảm thấy khó hiểu.

Kỷ Nguyễn thầm cân nhắc trong đầu, Cố Tu Nghĩa vẫn luôn nói cuộc hôn nhân của họ sẽ hoàn toàn được công khai, thậm chí cậu cảm thấy Cố Tu Nghĩa là cố ý muốn cho mọi người đều biết, như vậy có nói cho Hàn Tiểu Lâm hẳn cũng không có vấn đề gì.

Hắn nhìn về phía Hàn Tiểu Lâm: "Tớ sắp kết hôn."

"......"

Hàn Tiểu Lâm ngồi tại chỗ đờ người, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, sau đó liền bắt đầu sờ mặt vò đầu bứt tai, cuối cùng chống tay lên bàn, biểu cảm phức tạp nói:

"Chuyện... Chuyện này là sao? Cậu yêu đương khi nào vậy, sao vừa mở miệng là đã đi đến kết hôn!?"

"Cậu đã tìm hiểu rõ ràng chưa, đừng để bị lừa!!"

"——Không phải, người nọ ai cơ!?"

Trên TV đang phát một chương trình tin tức, Kỷ Nguyễn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, tay cầm thìa tùy tiện chỉ:"Anh ấy."

Hàn Tiểu Lâm đột nhiên quay đầu lại.

Trên bản tin địa phương đang phát tin tức, chất giọng nữ MC lành lạnh rành rọt vang lên trong quán.

"... Hôm qua, chủ tịch tập đoàn Cố thị - ngài Cố Tu Nghĩa đã tham dự buổi họp báo dự án Lăng Châu, dùng tốc độ thần kỳ không ngừng mở rộng bản đồ thương nghiệp, theo lời của..."

Trong quán không có điều hòa, ông chủ quán mang ra một cây quạt to đặt giữa phòng.

Hàn Tiểu Lâm bị gió thổi mạnh, quay đầu lại: "Kỷ Nguyễn, cậu có bệnh à ——!!!"

- -----------------------



Tại trụ sở chính của tập đoàn Cố thị.

Cố Tu Nghĩa trở lại văn phòng, nhìn thấy ánh mặt trời chói mắt bên ngoài cửa sổ sát đất, ấn điều khiển từ xa để tấm rèm tự động kéo lại, che khuất khung cảnh kiến trúc cao tầng sa hoa choáng ngợp của thành phố, dù sao trước nay hắn cũng không có hứng thú ngắm cảnh.

Hắn tự rót cho mình một cốc nước, mệt mỏi ngồi dựa trên sô pha.

Vừa kết thúc chuyến công tác, cuối cùng Cố Tu Nghĩa cũng có thể thả lỏng trong giây lát, đồng thời có thời gian suy nghĩ một chút về việc kết hôn.

Bây giờ hắn có hơi dao động đối với Kỷ Nguyễn.

Theo kế hoạch ban đầu của hắn là ba ngày trước đi đăng ký kết hôn, nhân buổi họp báo lần này sẽ công bố cho mọi người biết.

Nhưng hôm đó hắn lại thay đổi kế hoạch.

Đây cũng là lần đầu Cố Tu Nghĩa thay đổi kế hoạch của mình vì người khác.

Hắn nhớ lại dáng vẻ của Kỷ Nguyễn, đúng là quá mức gầy yếu, lớn lên cũng không dễ dàng gì, đối với một thiếu niên như vậy là ai cũng phải động lòng trắc ẩn.

Chỉ là loại cảm xúc này đặt trên người Cố Tu Nghĩa tuyệt đối không phải chuyện tốt, bởi nếu chỉ vì chút lòng trắc ẩn này hắn có thể càng ngày càng nhượng bộ với những yêu cầu quá phận của Kỷ Nguyễn, thay đổi kế hoạch, việc phát sinh thêm rắc rồi là điều hiển nhiên.

Bình tĩnh nghĩ lại, lý trí nói cho Cố Tu Nghĩa biết, hắn cần phải suy xét cẩn thận, rốt cuộc có thực sự nên kết hôn cùng Kỷ Nguyễn hay không.

Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc kêu Tống Lĩnh tuyển chọn lại lần nữa.

Chẳng qua suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị hắn gạt đi.

Năng lực của Ban thư ký là không thể nghi ngờ, ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được Kỷ Nguyễn, từ tính cách đến học vấn đều là người xuất sắc nhất, cha mẹ thân thích cũng không có, sẽ không có người thứ hai phù hợp hơn với yêu cầu của hắn.

Đã gặp qua Kỷ Nguyễn rồi, xem xét đến người khác cũng đều có cảm giác tẻ nhạt vô vị.

Trong căn phòng trống trải âm u, nước trong cốc thủy tinh khẽ sóng sánh theo chuyển động của bàn tay người cầm.

Trong mấy ngày Cố Tu Nghĩa đi công tác, dì Triệu đã gửi cho hắn rất nhiều ảnh chụp, đều là hình của Kỷ Nguyễn, dù là ở góc độ nào cũng vô cùng xinh đẹp.

Nghe dì Triệu nói, Kỷ Nguyễn còn ở nhà trồng cây, đặt ngoài ban công nhỏ trong phòng cậu, Cố Tu Nghĩa xem qua ảnh chụp, đúng là chăm sóc khá tốt, lá cây xanh mướt.

Cây chăm tốt vậy, Tiểu An cũng rất thích cậu...

Ngón trỏ Cố Tu Nghĩa gõ gõ thành cốc hai cái, như là đã hạ một quyết định nào đó, gọi cho Tống Lĩnh.

Lòng trắc ẩn gì đó cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua mà thôi.

Có lẽ là do hắn chưa từng tiếp xúc với người nhỏ tuổi như Kỷ Nguyễn, thời gian lâu rồi cũng sẽ quen thôi, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà buồn lo vô cớ.

Khi Tống Lĩnh bước vào văn phòng thì tấm rèm đã được mở lại, cả căn phòng sáng bừng, Cố Tu Nghĩa đang ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu, nghe tiếng hắn vào cũng không ngẩng đầu lên: "Đi đón Kỷ Nguyễn tới đây, mang theo giấy tờ."

Tống Lĩnh nói: "Mới vừa nãy dì Triệu nhắn tin bảo cậu ấy ra ngoài rồi."

Cố Tu Nghĩa ngẩng đầu: "Đi đâu vậy?"

"...... Tôi không hỏi."

Cố Tu Nghĩa vuốt ve bút máy trong tay: "Vậy bảo bác Trương đi đón, còn cậu về biệt thự mang giấy tờ tùy thân đến đây."

"Ngài định mang cậu ấy đi đăng ký kết hôn sao? Nhưng lát nữa còn có một cuộc họp."

Cố Tu Nghĩa ánh mắt giật giật, tựa hồ đã quên việc này, hắn cúi đầu tự hỏi một lát, cuối cùng vẫn nói: "Đưa em ấy đến đây ngồi chờ một lát."

Tống Lĩnh nghe xong không hề phản bác, gật đầu nói: "Được, tôi lập tức đi."

"—— Tống Lĩnh."

Mới vừa đi ra vài bước lại bị gọi lại, Tống Lĩnh quay đầu lại: "Còn chuyện gì không ạ?"

Cố Tu Nghĩa thần sắc bình tĩnh: "Cậu có WeChat của Kỷ Nguyễn không?"

"Hả?" Đề tài chuyển biến quá nhanh, Tống Lĩnh trong nháy mắt không phản ứng lại, sửng sốt hai giây: "Có...... Đương nhiên là có."

Cố Tu Nghĩa gật đầu, một lần nữa vùi vào tài liệu: "Gửi cho tôi."

- --------------

Tinh Tinh ——

Điện thoại của Kỷ Nguyễn nhảy ra thông báo yêu cầu kết bạn.

Hàn Tiểu Lâm ở phía đối diện vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ "Mình điên rồi hay là Kỷ Nguyễn điên rồi".

Kỷ Nguyễn "A" một tiếng, từ từ truyền đến một câu: "Anh ấy thêm WeChat của tớ."

Hàn Tiểu Lâm: "Hừ, ai? Có phải Cố tổng kia?"

Kỷ Nguyễn gật đầu.

Hàn Tiểu Lâm trợn trắng mắt: "Cũng sắp kết hôn rồi giờ mới thêm WeChat? Hai người ngày thường nói chuyện thế nào? Kỷ Nguyễn, cậu không sao đấy chứ!?"

Âm thanh Kỷ Nguyễn vẫn điềm nhiên: "Đã nói tớ và anh ấy là hợp đồng hôn nhân mà."

Hóa ra avatar Wechat của Cố Tu nGhĩa lại là ảnh của Tiểu An, nhìn nhỏ hơn bây giờ rất nhiều, có lẽ là chụp lúc mới đón về nhà? Thật đáng yêu.

Hàn Tiểu Lâm: "......"



Hàn Tiểu Lâm lòng nóng như lửa đốt: "Gần đây cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá à? Không nên vì đỗ đại học mà làm liều chứ! Hay là chúng ta về nhà đọc sách, chiêm nghiệm thêm quan điểm về chủ nghĩa xã hội của Mác - Lenin?

Kỷ Nguyễn ngẩng đầu, mím môi cười: "Cậu vẫn không tin à?"

[ Cố Tu Nghĩa: Đang ở đâu? ]

Kỷ Nguyễn cúi đầu gõ bàn phím.

[ Ra ngoài chơi với bạn học, ở gần trường trung học số 14. ]

Bên kia qua vài phút mới nhắn lại.

[ Cố Tu Nghĩa: Bác Trương đang ở gần đó sẽ tới đón em, chúng ta đi đăng ký. ]

Kỷ Nguyễn tay run lên, nhìn thấy hai chữ "đăng ký", bỗng nhiên có một loại cảm giác mãnh liệt —— lần này là thật sự là kết hôn rồi.

Hắn xoa xoa ngón tay, đánh chữ: [ Anh không phải là đang đi công tác sao? ]

[ Cố Tu Nghĩa: Vừa về. ]

"Kỷ Nguyễn này......" Khuôn mặt của Hàn Tiểu Lâm lộ rõ vẻ u sầu, "Đây không phải vấn đề tớ tin hay không, có cần tớ đưa cậu đi bệnh viện khám không? Cậu tỉnh táo lại đi!!!"

Kỷ Nguyễn vẫn yên tĩnh, trên mặt treo một nụ cười xinh đẹp, nhưng lại không định cùng Hàn Tiểu Lâm nói tiếp chuyện này.

Cậu giơ tay gọi ông chủ, gọi thêm một bát mì thịt bò, thêm thịt thêm rau thơm.

Hàn Tiểu Lâm khiếp sợ: "Cậu ăn nhiều như vậy à?"

"Gọi cho cậu đó, không phải cậu thích ăn nhất là mì thịt bò ở đây sao?" Kỷ Nguyễn cười nói.

Hàn Tiểu Lâm đột nhiên được yêu chiều mà kinh sợ: "Hả? Này, này thật sự là mời tớ ăn? Tại sao?"

Ngày thường Kỷ Nguyễn chính là một tên keo kiệt, nhiều nhất là đãi cậu ta một bát mì, nhưng tuyệt đối không thể thêm thịt!

Kỷ Nguyễn gọi đồ xong, chống cằm bày ra vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên: "Một lát nữa tớ sẽ đi đăng ký kết hôn, cậu cứ từ từ ăn, đi trước đây."

Đôi mắt không lớn lắm của Hàn Tiểu Lâm mở to đến cực điểm, đồng tử phản chiếu ảnh ngược của một tên điên.

Giây tiếp theo, cậu trơ mắt nhìn tên điên này đứng dậy, đi ra ngoài quán ăn, bước đến cạnh một chiếc xe sang dừng ở bên đường.

Tựa như rũ bỏ bùn đất bên ngoài để lộ ra lớp giấy mạ vàng thượng đẳng, một bước lên mây.

Hàn Tiểu Lâm rốt cuộc tin......

Cậu đứng đờ người như trời trồng, trong cơn gió ù ù từ chiếc quạt điện lớn giữa quán mì.

Hàn Tiểu Lâm, 18 tuổi, một cậu học sinh nghèo vừa tốt nghiệp cấp ba, ngày đầu tiên nhận được thư trúng tuyển vào đại học, phát hiện bạn tốt của mình bỗng trở thành phu nhân nhà giàu!

Vị phu nhân nhà giàu Kỷ Nguyễn này còn mời hắn một bát mì, là mì thịt bò thêm thịt thêm rau thơm!

- ---------------------------------------------------------------------

Chú thích:

1. Cây điếu lan ( 吊兰): tên khác: cỏ lan chi, cây dây nhện... Là cây thân thảo thường mọc thành bụi, chiều cao 40-50cm, có sức sống dẻo dai, mãnh liệt. Ngoài một số công dụng trong y học thì cây điếu lan thường được đặt trong phòng để thanh lọc không khí.



2. Bánh lương ( 凉糕 - lianggao) một loại bánh truyền thống phổ biến ở khu vực Bắc Kinh, được làm từ gạo và ăn với đường nâu, có hương vị tươi mát, ngọt mềm và thường được ăn vào mùa hè.

Video hướng dẫn làm bánh: https://www.youtube.com/watch?v=60KQUhLgNgI

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!