Chương 36
Anh ta nói nhiều như vậy rồi mà cô không những không nể mặt, lại còn nhăn nhó với anh ta!
“Giang Tiêu Tiêu. Em phải tuyệt tình đến vậy sao?”
Giang Tiêu Tiêu không giận, trái lại cô còn mỉm cười: “Tôi tuyệt tình ấy hả? Lam Quân Hạo, anh có mặt mũi nói ra câu đó ư? Năm năm trước, mẹ tôi cần tiền cấp cứu, hình như tôi đã cầu xin anh giúp đỡ, vậy mà anh chẳng thèm để ý đến tôi, còn chạy ra nước ngoài với cô em gái ngoan của tôi, gắn bó keo sơn. Sau khi trở về, việc đầu tiên anh làm chính là đá tôi, thậm chí trơ mắt nhìn tôi bị đuổi khỏi nhà họ Giang. Năm năm sau gặp lại, anh còn ác độc hơn, ngay cả công việc của tôi mà anh cũng cướp đi mất, thế mà anh còn nói tôi tuyệt tình? Anh quấy rầy đến tôi đấy, đến từ đầu thì biến về đó đi! Cút đi cho tôi!”
Dứt lời, Giang Tiêu Tiêu đẩy mạnh cánh cửa, muốn đóng cửa lại.
Lam Quân Hạo chặn lại được, anh ta cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, nói: “Tôi có thể sắp xếp cho em một công việc mới tốt hơn trước, tiền lương, điều kiện cũng gấp đôi trước kia. Nếu em thích Sáng tạo Trác Việt thì tôi sẽ cho em vị trí tổng giám đốc phòng kế hoạch, dự án em đang phụ trách lúc trước tôi cũng giao cho em toàn quyền phụ trách.”
Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, dường như cô rất ngạc nhiên trước những lời này.
Lam Quân Hạo thấy cô phản ứng như thế thì cảm thấy có hy vọng, bèn nói ngay: “Tiêu Tiêu, chỉ cần em bằng lòng, tôi có thể cho em tất cả mọi thứ em muốn, chỉ cần em trở lại.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta, chỉ cảm thấy châm chọc biết bao.
Người đàn ông này nghĩ cô là đồ ngu thật à?
Cho cô tất cả mọi thứ cô muốn?
Đến cả những lời thề non hẹn biển ngày xưa còn có thể nuốt lời, bây giờ cô tin anh ta được nữa hay sao?
Bỗng nhiên Giang Tiêu Tiêu bật cười, cô dứt khoát không đóng cửa lại nữa mà đối mặt thắng với Lam Quân Hạo: “Nói thật, Lam Quân Hạo, nếu năm năm trước anh nói những lời này thì có lẽ tôi còn biết ơn anh. Thế nhưng bây giờ ư, tôi không cần, mỗi một chữ anh nói ra, đối với tôi chẳng đáng một đồng. Tôi cũng thừa nhận, ngày xưa tôi thích anh đúng là do tôi bị mù rồi, mấy năm qua ngày nào tôi cũng hối hận, tôi cảm thấy bị một con chó thích cũng tốt hơn là bị anh thích.
Tuy tôi không biết hôm nay anh đến đây có mục đích gì, nhưng! Tôi không muốn có tí liên quan gì với anh nữa, vì thế xin anh hãy đi ngay lập tức, không thì tôi sẽ báo công an.”
Nghe xong, mọi mặt nạ giả dối trên mặt Lam Quân Hạo vỡ vụn, vẻ mặt của anh ta trở nên cực kỳ dữ tợn: “Cô dám so sánh tôi với chó?”
Giang Tiêu Tiêu bật cười một tiếng, tươi như hoa mùa hạ: “À, xin lỗi, đúng là không nên so sánh anh với chó. Bởi vì như thế thì sỉ nhục loài chó quá.”
“Giang! Tiêu! Tiêu!” Mặt Lam Quân Hạo xanh mét, anh ta tức giận đến mức không thể khống chế được bàn thân mà vươn tay ra bóp cằm cô, nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ: “Cô thật sự nghĩ rằng tôi không dám động vào cô à? Cô bây giờ, tôi chỉ cần động một ngón tay là có thể bóp chết cô đơn giản như giết một con kiến. Nói chuyện nhẹ nhàng với cô thì cô không nghe, thật sự cho rằng tôi nể mặt cô lắm à?”
Giang Tiêu Tiêu bị anh ta bóp đau, cảm giác như sắp bị sai khớp hàm, cô nổi giận nói: “Lam Quân Hạo anh phát điên cái gì thế? Buông tôi ra!”
Cô cố gắng giãy giụa, sự chán ghét trần trụi hiện lên trong mắt cô giống như bị thứ gì đó bẩn thỉu chạm vào người!
Lam Quân Hạo thấy thế thì nổi trận lôi đình: “Giang Tiêu Tiêu, về nhà họ Giang với tôi!”
“Anh bị điên à! Cớ gì tôi phải về với anh?”
Giang Tiêu Tiêu cũng phát cáu, mắt cô bắt đầu đỏ lên: “Tự cho là đúng cũng một vừa hai phải thôi, anh thật sự nghĩ rằng anh vẫn còn là người mà tôi khăng khăng một mực muốn kết hôn ấy hả?”
Nói đến đây, cô giãy mạnh ra, cuối cùng cũng thoát được sự kiềm chế của anh ta.
Lam Quân Hạo bị đẩy lùi về sau vài bước, sắc mặt anh ta đen sì: “Cô thật sự không về với tôi chứ gì?”
Giang Tiêu Tiêu: “Cút đi! Cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Nói rồi cô quay người lại định đóng cửa.
Vẻ mặt Lam Quân Hạo hết sức lạnh lẽo: “Vậy cô cũng đừng trách tôi.” Dứt lời, anh ta giơ tay lên ra hiệu.
Ngay sau đó Giang Tiêu Tiêu trông thấy hai vệ sĩ áo đen thình lình chạy lại từ lối vào hành lang.
Cô kinh ngạc, cảnh giác định đóng cửa lại, nhưng hai vệ sĩ áo đen kia kéo cửa ra như đã được huấn luyện từ trước, bọn họ xông vào nhà và kèm ở hai bên người cô.
Giang Tiêu Tiêu vừa tức giận vừa kinh ngạc: “Lam Quân Hạo, rốt cuộc anh muốn làm gì!!!”
Lam Quân Hạo nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho cô công việc mới, cuộc sống mới, chỉ cần cô trở lại, tôi sẽ không làm gì cô cả.”
“Đồ khốn nhà anh…” Giang Tiêu Tiêu còn định lớn tiếng chửi nhưng Lam Quân Hạo lại nói: “Đánh ngất cô ta đi.”
Đã muộn thế này mà còn la hét, khả năng cao sẽ gọi hàng xóm đến đây.
Hai vệ sĩ áo đen nhận được mệnh lệnh, lập tức giơ tay bổ xuống gáy Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm nhận được một cơn đau bất chợt, sau đó trước mắt bỗng tối sầm lại, toàn thân cô mềm nhũn rồi ngã xuống, hoàn toàn mất đi tri giác.
Lúc này, trước cổng khu Phù Dung Uyển.
Một chiếc Porsche màu đen ẩn mình dưới bóng cây rậm rạp.
Trong xe, Giang Tình Tình ngồi ở ghế phụ, nhìn chòng chọc vào trong khu với ánh mắt ác độc, ngón tay cô ta nắm chặt vô lăng, khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.
Hôm nay là ngày kỷ niệm tròn sáu năm cô ta và Lam Quân Hạo ở bên nhau, vốn dĩ hai người đã hẹn nhau cùng đi ăn tối.
Cô ta còn cố ý ăn diện lộng lấy, nào ngờ lại phải chờ ở nhà hàng suốt mấy tiếng liền.
Sau đó cô ta đến công ty, bấy giờ mới biết tin tập đoàn Cận thị hủy bỏ dự án hợp tác.
Nhưng cô ta lại không thấy Lam Quân Hạo đâu.
Lúc đó suy nghĩ đầu tiên của cô ta là Lam Quân
Hạo đi tìm Giang Tiêu Tiêu.
Vì thế cô ta chạy đến đây ngay lập tức.
Không ngờ khi đến nơi, quả nhiên cô ta nhìn thấy xe của Lam Quân Hạo.
Giang Tình Tình nghiến răng: “Con khốn, con khốn này! Nếu đã biến mất sao không chết ở bên ngoài luôn đi! Tại sao còn phải trở lại!”
Vẻ mặt của cô ta hết sức ác độc, cô ta tức giận mắng chửi, bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa.
Là Lam Quân Hạo!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!