Chương 357 Không được để con khốn ấy chạy thoát
Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày, bình tĩnh dời tay đi, cô và Lục Tranh nhìn nhau một cái rồi không nói gì nữa. Hiển nhiên Lục Tranh cũng nhìn thấy hành động lén lút của khách hàng, anh ấy tiến lên một bước trực tiếp che chở Giang Tiêu Tiêu sau lưng minh, nói vài câu khách sáo với ông ta rồi đi vào phòng riêng đã được đặt trước.
Sau khi bắt đầu dùng bữa, khách hàng cầm ly rượu lên và đi đến bên cạnh Giang Tiêu Tiêu, cười nói: “Cô Giang đây là người phụ trách thiết kế dự án của chúng ta lần này, vì sự hợp tác thuận lợi của hai bên, không biết cô Giang có hứng uống với tôi một ly không?”
Lúc nói chuyện, người đàn ông này liên tục thổi hơi về phía Giang Tiêu Tiêu, cô đứng dậy đặt ghế đầu ở giữa, ngăn cách hai người họ, nhưng cô nghĩ ông ta là người phụ trách của dự án này nên cũng không tiện chọc giận đối phương.
Cô chưa kịp nói gì thì Lục Tranh đứng dậy, nhìn khách hàng và nói: “Xin lỗi. Chủ tịch Ngụy, bạn của tôi không biết uống rượu, để tôi uống thay cô ấy ly này” Dứt lời, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, những người khác khen rối rít.
Chủ tịch Ngụy thấy không đạt được mục đích thì hơi tức giận, ánh mắt ông ta nhìn Lục Tranh cũng trở nên khó chịu.
Sau đó ông ta dùng đủ loại lý do để mời rượu, Lục Tranh đều thay cô uống hết. Tiệc rượu như thế này thật sự không thích hợp với Giang Tiêu Tiêu, ánh nhìn khác thường của mọi người ở đây làm cô cảm thấy không thoải mái.
“Tôi xin phép vắng mặt một lát, bụng tôi hơi khó chịu càn vào nhà vệ sinh”. Giang Tiêu Tiêu đi khỏi tiệc rượu, hô hấp không khí bên ngoài mới thở được. Đến khi trở lại trong phòng, cô phát hiện. chỗ ngồi của mình đã bị đổi, Chủ tịch Ngụy cũng không táy máy chân tay nữa. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Giang Tiêu Tiêu cho rằng có thể về ngay, bèn gửi tin nhắn cho Cận Tri Thận.
Thế nhưng hai người vừa định rời đi, Chủ tịch Ngụy lập tức ngăn lại, ông ta nói: “Chủ tịch Lục đừng đi vội, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc mà, mãi mới có một lần gặp nhau thế này, đừng làm mọi người mất vui chứ. Với lại đêm còn dài, về sớm thế này cũng đâu có gì hay mà đúng không?”
“Không được, Chủ tịch Nguy, tôi còn có việc, xin phép về trước” Lục Tranh biết ý đồ của người này nên từ chối ngay lập tức.
Nhưng Chủ tịch Ngụy không muốn bỏ qua cơ hội này, ông ta tiến lên ngăn cản Lục Tranh: “Chủ tịch Lục, khó có được một lần ra ngoài chơi, cùng đi thả lỏng chút đi nào. Cô Giang cô nói xem có phải vậy không?”
Nói rồi ông ta muốn kéo tay Giang Tiêu Tiêu, cô thấy thế lập tức né tránh. Lần này thật sự chọc giận người đàn ông này, ông ta thoạt nhìn nho nhã, lịch sự, thế nhưng bản chất lại không phải kiểu người như thế.
Chủ tịch Ngụy thấy mình bị từ chối, tức khắc sầm mặt, nói với vẻ hung tợn: “Đúng là không biết điều, có rất nhiều người muốn giành được dự án này đấy, tôi đã cho mấy người Cơ hội, là mấy người không biết điều!”
Nói rồi ông ta đi đến trước mặt Giang Tiêu Tiêu định kéo tay cô.
Giang Tiêu Tiêu biết vụ hợp tác này không thành công nên cũng không khách khí nữa, trước khi đối phương chạm vào mình, cô dứt khoát nhấc chân đá vào chỗ hiểm của ông ta. Chủ tịch Ngụy ăn đau, ngã gục xuống đất đồng thời gào thét thê thảm.
Chiều này là Cận Tri Thận dạy cô, nếu có gã nào muốn ra tay thì cứ đi thẳng vào chỗ hiểm là có thể hạ gục đối phương ngay lập tức. Lục Tranh thấy Chủ tịch Ngụy ngã xuống thì nhanh chóng đi đến trước mặt Giang
Tiêu Tiêu, kéo cô toan đi khỏi nơi này. Không ngờ Chủ tịch Ngụy không phải là người làm ăn đơn giản mà có chút thế lực, ngay khi ông ta ngã xuống đất đã gọi vệ sĩ xông lên. Khi hai người bọn họ vừa chạy xuống tầng dưới, ngay lập tức bị một đám người bao vây.
Bấy giờ Chủ tịch Ngụy được người khác dịu đi tới, khuôn mặt vặn vẹo, nói: “Bắt chúng lại cho tôi, đặc biệt là Con khốn kia Tuyệt đối không được bỏ qua cho nó! Nếu để bọn chúng chạy thoát, tôi sẽ giết chết các người!”
Chủ tịch Ngụy bị đá trúng chỗ hiểm, hơn nữa người đó lại là một người phụ nữ, ông ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã, thế nên ông ta ra mệnh lệnh bắt buộc phải chấp hành.
Vừa nãy Giang Tiêu Tiêu dùng hết sức đá một cụ thể mà Chủ tịch Ngụy có thể đứng dậy nhanh như thế, chứng tỏ thể lực của ông ta rất tốt, có điều bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này.
Nghe được giọng nói của đối phương, Giang Tiêu Tiêu thầm hốt hoảng, đối mặt với đông đảo nhân viên, cô và đàn anh chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Hiện tại, những người khác trong nhà hàng trông thấy cảnh này sớm đã tìm chỗ trốn, sợ bị vạ lây, bấy giờ Lục Tranh và Giang Tiêu Tiêu không cậy nhờ ai được.
Giang Tiêu Tiêu bắt đầu hối hận, nếu có đồng ý với Cận Tri Thận thì đã không rơi vào tình cảnh này.
Trong lúc Giang Tiêu Tiêu không biết phải làm gì, Lục Tranh bỗng nói khẽ với cô: “Tiêu Tiêu, lát nữa anh giữ chân bọn họ, em chớp thời cơ chạy ngay đi, biết chưa?”
Giang Tiêu Tiêu nghe anh ấy nói thì gật đầu, cô biết chi khi cô chạy ra ngoài mới có thể nghĩ cách cứu anh ấy.
Chủ tịch Ngụy thấy đám vệ sĩ vẫn chưa ra tay, gấp đến độ giậm chân, ông ta hung ác nói: “Một đám vô dụng! Giờ vẫn chưa ra tay để chờ chúng nó chạy đi à?
Tôi ra lệnh cho các cậu phải bắt bằng được con ả lại, tối nay tôi nhất định phải chơi chết con khốn này!”
Vệ sĩ lập tức nghe lệnh bao vây hai người họ, Lục Tranh đẩy Giang Tiêu Tiêu ra rồi xông lên.
Giang Tiêu Tiêu lo lắng nhìn đàn anh bị một đám người vây quanh tấn công.
Nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc lo nghĩ, cô không thể phí hoài ý tốt của anh ấy, cô nhất định phải chạy đi.
Chỉ cần Cận Tri Thận đến, mọi việc có thể được giải quyết.
Nhân lúc này, Giang Tiêu Tiêu chớp lấy thời cơ chạy ngay ra ngoài, Chủ tịch Ngụy thấy cô chạy ra lập tức sai người đuổi theo.
Nhất định không thể để con khốn ấy chạy thoát!
Tiểu Bảo đi học về không nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu đầu, tức khắc làm ầm ĩ cả nhà.
“Cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ!”
“Mẹ cháu đi ra ngoài có việc, lát nữa sẽ về ngay. Tiểu Bảo ngoan, bà nội kể chuyện cho cháu nghe được không nào?”
Bà Cận vừa nói vừa lấy một quyển sách ra, không ngờ lại bị Tiểu Bảo nắm luôn xuống đất, bé vẫn tiếp tục gào khóc không ngừng.
“Cháu không cần bà nội! Cháu muốn mẹ cơ!”
Bà Cận thấy vậy đành phải gọi điện cho Cận Trị Thận: “Tri Thận, Tiêu Tiêu đâu rồi con? Sao con bé không có nhà?”