Chương 351
Đến khi trời sẩm tối, Tiểu Bảo mới đi từ Viện Hải dương học ra, hôm nay bé được chơi thỏa thích, nhưng cũng rất mệt, Cận Tri Thận thấy vậy bèn ôm bé vào lòng.
Cận Tri Dực đi bên cạnh nói với vẻ ngượng ngùng: “Chị dâu, không gạt chị, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ em đi chơi Viện Hải dương học đấy.”
“Tôi biết mà, nhìn phát là ra ngay, không chỉ anh và Tiểu Bảo, đến cả anh của anh chắc chắn cũng chưa đi bao giờ.
Nói rồi cô quay sang nhìn Cận Tri Thận, đối phương gật đầu không nói gì.
Công việc thường ngày đã đủ bận rộn, nếu không phải phải đi cùng Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo thì anh nghĩ đời này mình cũng sẽ không đến đây.
Giang Tiêu Tiêu nói xong, Cận Tri Dực lập tức nhìn cô với vẻ kính phục: “Quào, chị dâu, thế mà chỉ cũng đoán được, nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta đi đâu ăn đây, đi cả ngày mệt lắm rồi.”
“Mẹ ơi, chúng ta đến chỗ kia đi!” Tiểu Bảo bỗng chỉ về phía trước với giọng phấn khích.
Giang Tiêu Tiêu nhìn về phía bé chỉ thì thấy một con gấu bông rất lớn đang đứng trước cửa cửa tiệm phát quà, thảo nào Tiểu Bảo lại bảo muốn đến đó.
“Được, nghe Tiểu Bảo.”
Giang Tiêu Tiêu lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt bé, sau đó ba người họ cùng đi đến cửa tiệm kia.
Khi bọn họ đến gần cửa tiệm, mascot gấu bỗng lên tiếng: “Chào mừng quý khách!”
Là giọng của một cô gái, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy khá là quen tai, ngay lúc này Cận Tri Dực đi thẳng đến trước mặt mascot, nhìn chằm chằm đối phương một lúc.
Sao anh ta có thể không nhận ra người này là ai cho được, dứt khoát giơ tay đè đầu mascot gấu: “Tống Thanh Uyển.
Tổng Thanh Uyển bị nhận ra, tức khắc cảm thấy xấu hổ, cô ấy không thể làm gì khác hơn là bỏ đầu mascot xuống để lộ khuôn mặt, nhiệt độ trong trong đầu mascot không phải là thứ người bình thường chịu đựng được.
Trên mặt Tổng Thanh Uyển đẫm mồ hồi, cô ấy lau qua loa vài cái rồi nhịn mấy người trước mặt mình và lễ phép chào hỏi.
“Chị Tiêu Tiêu, khéo quá, không ngờ lại gặp được chị và mọi người ở đây.
“Ừ, chúng ta có duyên thật đấy.” Giang Tiêu Tiêu cười đáp.
Tiểu Bảo thấy người trong mascot gấu là Tống Thanh Uyển thì cảm thấy hết sức mới lạ, bé chỉ vào CÔ ấy và hỏi: “Cô xinh đẹp ơi, sao cô lại biến thân được vậy ạ? Còn biến thành bạn gấu bự nữa chứ.”
Nghe được giọng của Tiểu Bảo, Tổng Thanh Uyển lấy một món quả ở bên cạnh ra đưa cho bé rồi nói: “Đúng rồi, cô còn biết rất nhiều trò hay nữa, đây là một trong số đó. À phải rồi chị Tiêu Tiêu, sao anh chị lại ở đây?”
Vừa nói, Tống Thanh Uyển vừa gật đầu chào hỏi Cận Tri Thận, anh cũng gật nhẹ đáp lại.
Nhìn cô ấy mồ hôi nhễ nhại, Giang Tiêu Tiêu đưa khăn ướt cho cô ấy, dịu dàng nói: “Bọn họ đến chỗ này chơi, còn em sao cũng ở đây?”
Tống Thanh Uyển bị hỏi, gãi đầu xấu hổ.
“Cuối tuần rảnh nên em đến đây làm thêm.
Cận Tri Dực nghe vậy, không dám tin tưởng, bèn hỏi: “Cô thiếu tiền như vậy cơ à?”
Tống Thanh Uyển trừng anh ta một cái, không biết phải nói gì: “Đương nhiên là thiếu tiền mới đến đây làm chứ, lần trước mua chiếc vòng tay kia đã ngốn hết tiền lương cùng với tiền sinh hoạt trong một tháng của tôi rồi, không đi làm thêm kiếm chút tiền thì tôi phải hít không khí mà sống mất.”
Đây chính là chênh lệch giữa người giàu và người nghèo, công tử nhà giàu như anh sao mà hiểu được, nhưng Tống Thanh Uyển cũng không nói những lời ấy ra khỏi miệng.
Cận Trí Dực cứng họng, cũng không nói gì nữa.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn cặp đôi chó mèo này, thấy Tổng Thanh Uyển vẫn đổ mồ hôi ròng ròng thì đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy nữa: “Em vất vả quá.”
Tổng Thanh Uyển nở nụ cười, lau mồ hôi trên mặt.
“Thật ra cũng không đến nỗi nào, anh chị mau vào đi ạ, đừng đứng ở bên ngoài.
Dứt lời, cô ấy nhường đường cho bọn họ, Giang Tiêu Tiêu gật đầu cười, rồi bọn họ cùng đi vào cửa tiệm.
Cận Tri Dực tìm đại một vị trí cạnh cửa rồi và ngồi xuống, lúc gọi món trông có vẻ không tập trung, liên tục nhìn ra bên ngoài.
Giang Tiêu Tiêu chú ý toàn bộ hành động vụng trộm này, cô huých nhẹ tay Cận Tri Thận một cái, ý bảo anh mình nhìn sự thay đối của Cận Trí Dực.
Đương nhiên Cận Tri Thận nhận ra em trai mình trở nên khác thường, anh khẽ mỉm cười, xem ra thật sự vẫn có người có thể hàng phục được tên nhóc phong lưu đa tình này.
Để không cho những người khác nhìn ra sơ hở, Cận Tri Dực còn giả vờ như không thèm để ý mà lật xem thực đơn trên bàn, thế nhưng tầm mắt cứ liếc ra ngoài.
Giang Tiêu Tiêu thấy thế bèn trêu: “Đừng nhìn nữa, tròng mắt sắp rơi cả ra rồi kìa.”
Cận Tri Dực bị bắt quả tang, quay ngoắt đầu lại, giơ cốc nước trái cây trong tay lên uống một hớp, rồi mạnh miệng: “Ai nhìn cô ấy đầu, em ngắm đường phố bên ngoài không được à?”
Giang Tiêu Tiêu biết anh ta cứng mồm cứng miệng, cười nói: “Đương nhiên là được, nhưng tôi đã nói là ai đâu.”
Tiểu Bảo cũng cười: “À há, chú chưa đánh đã khai nhá.”
Đến cả cháu mình cũng nói vậy, nhất thời Cận Tri Dực có cảm giác muốn độn thổ cho xong, không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm sự giúp đỡ của Cận Tri Thận.
“Anh à, anh có thể quản lý hai người này được không? Mọi người cứ bắt nạt em là thế nào vậy hả?”
Nhưng anh ta không biết Cận Tri Thận vốn là người có vợ quên em anh nhìn Giang Tiêu Tiêu với ảnh mắt cưng chiều, nói: “Vì sao phải quản? Lật nóc nhà anh cũng cho luôn, chỉ cần hai mẹ con vui vẻ, muốn làm gì thì làm.”
Cận Tri Dực nghe vậy, cảm giác trái tim bị tổn thương sâu sắc, muốn phun một búng máu lên mặt ba người đối diện.
“Trên đời này có công lý nữa hay không, show ân ái như thế mà được à? Không sống nổi nữa mà.”
Nói rồi còn giở trò vô lại, Tiểu Bảo thấy thế thì nhăn mặt làm trò hề: “Chú đúng là không biết xấu hổ, lớn tướng rồi mà còn chơi xấu, lại còn không có bạn gái.”
Những lời này quả thật làm Cận Tri Dực tổn thương hết sức, không ngờ anh ta lại bị cháu mình xem thường, thế là khóc lóc la lối không chịu để yên.
Cận Tri Thận thấy vậy, nở nụ cười thật lòng, có thằng em dở hơi ở đây thì không bao giờ lo không tìm được niềm vui.
“Thưa quý khách, đây là đồ mà anh chị gọi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!