Chương 350
Cận Tri Thận không nghĩ tới Tiểu Bảo lại có hứng thú với cả, nhưng đúng như đã nói, hình như bé chưa bao giờ được đi tham quan Viện Hải dương học.
Thấy Cận Tri Thận vẫn còn lưỡng lự, Giang Tiêu Tiêu đứng dậy kéo tay anh, nói: “Công việc quan trọng thật, nhưng cũng đừng quên anh là ba rồi, đi chơi với con mình cũng quan trọng không kém. “Đúng đấy ba à, ba đi với Tiểu Bảo đi mà.”
Tiểu Bảo cũng làm nũng thuyết phục anh.
Cận Tri Thận bị một lớn một nhỏ lỗi lôi kéo kéo, cũng không thể từ chối được, bèn gật đầu đồng ý.
Được sự đồng ý của Cận Tri Thận, Tiểu Bảo vui lắm, bé hôn lên má anh và Giang Tiêu Tiêu một cái và nói: “Tuyệt quá, sau này Tiểu Bảo có cả ba lẫn mẹ rồi.”
Giang Tiêu Tiêu nghe Tiểu Bảo nói thế, trái tim chợt quặn đau, nhìn dáng vẻ vui sướng của
Tiểu Bảo cô cảm thấy khổ sở mà không thể nói thành lời.
Cô bể Tiểu Bảo lên và ôm bé thật chặt: “Tiểu Bảo, từ nay về sau mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Nghe vậy, Tiểu Bảo hôn cô một cái, nói: “Tiểu Bảo biết mẹ sẽ luôn ở bên Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng sẽ mãi ở bên mẹ”
Cận Tri Thận nhìn bầu không khí êm ấp của hai người họ, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, có cô, có Tiểu Bảo mới có được một Cận Tri Thận hoàn chỉnh.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, ngày hôm nay Tiểu Bảo dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi xuống dưới nhà ngồi chờ Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận.
Cận Tri Dực ra khỏi phòng, nhìn thấy Tiểu Bảo đã ăn mặc gọn gàng thì hỏi với giọng nghi ngờ: “Không phải hôm nay là cuối tuần à, Tiểu Bảo định làm gì thế cháu?”
Tiểu Bảo giật giật mũ đội trên đầu, hưng phấn trả lời: “Hôm nay cháu đi Viện Hải dương học chơi với ba mẹ đấy!”
Cận Tri Dực vừa nghe ba người bọn họ sắp đi ra ngoài chơi thì nảy ra một ý, lập tức về phòng thay quần áo, đúng lúc đó Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu cũng đi ra khỏi phòng.
Vừa thấy Cận Tri Thận, anh ta gào lên: “Anh, chị dâu, em cũng muốn đi chơi với mọi người, ngày nào cũng phải ở nhà uống thuốc bổ, cuộc sống như thế em chịu đựng quá đủ rồi, còn ở nhà nữa là em mọc nấm mất.”
Nói rồi anh ta véo mặt mình: “Anh nhìn mặt em béo tròn luôn rồi đây này, nếu không ra ngoài vận động thì đâu có cô gái nào thích một tên mập, em sợ sau này không kiếm được vợ.”
Giang Tiêu Tiêu bị anh ta chọc cười, khoác tay Cận Tri Thận, trêu chọc “Đường đường là cậu hai nhà họ Cận mà lại không có cô nào thích ấy hả? Người khác mà nghe được câu này thì sẽ tạo ra một đống tình địch đấy.
Cận Tri Dực gãi đầu xấu hồ: “Chị dâu, chị đừng đùa em, em nói nghiêm túc đấy. Em nên đi lại nhiều một chút, coi như giảm cân.
Đúng lúc này, bà Cận đi từ phòng bếp ra, lạnh lùng nói: “Dù sao cũng không kiếm được vợ, cũng đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, ngoan ngoãn ở nhà uống canh đi.” “Không được đầu mẹ Con muốn ra ngoài chơi!”
Vừa nghe mẹ mình nói thế, tất nhiên Cận Tri Dực không chịu rồi, lập tức chơi xấu.
Giang Tiêu Tiêu thấy vậy thì cười nói: “Tôi chưa bao giờ thấy người tàn tật nào không chịu ở yên như anh đâu.”
Cận Tri Thận nói: “Chú muốn đi thì đi, nhưng đừng mơ anh sẽ cõng chú.”
Cận Tri Dực thấy ông anh nhà mình đồng ý thì gật như bổ củi, tỏ vẻ mình sẽ không gây thêm bất kỳ rắc rối nào cho họ.
Bà Cận sắp xếp đồ ăn cho Tiểu Bảo xong thì bốn người bọn họ xuất phát đi Viện Hải dương học.
Lúc đến Viện Hải dương học, mắt của Cận Tri Dực và Tiểu Bảo sáng rực lên, ngay cả trong mắt của Cận Tri Thận cũng ảnh lên nét vui vẻ.
Ba người bọn họ nhìn các loài cá cùng với những sinh vật biển lớn bên trong với lòng tò mò to bu.
Dáng vẻ nhìn gì cũng mới lạ của bọn họ làm Giang Tiêu Tiêu cạn lời, hóa ra ba người nhà này chưa bao giờ đến đây.
Tiểu Bảo thì cũng thôi, còn hai người kia không có tuổi thơ gì cả, đúng là bó tay.
Nhưng nhìn vẻ lơ mơ của ba người bọn họ, Giang Tiêu Tiêu đành chủ động nhận trách nhiệm dẫn đường.
Trong Viện Hải dương học có rất nhiều thứ để chơi, bao gồm đường hầm dưới đáy biển, con thoi thời không, cũng có nhiều màn biểu diễn mới lạ, trong cung cá heo, Tiểu Bảo nhìn người ta huấn luyện cá heo làm ra nhiều động tác, bé cực kỳ phấn khích.
Giang Tiêu Tiêu đứng sau lưng ba người bọn họ, chụp vô số bức ảnh. Nhìn những bức hình mình chụp, cô không kìm được mà cảm thán, chồng cô và Tiêu Bảo đẹp trai quá đi mất.
Những người đến đây chơi khác nhìn thấy một đại gia đình này đều dừng bước, nghĩ rằng không ngờ trên đời lại có những người hoàn mỹ như thế, nhất thời rất đông người vây quanh bọn họ.
Tiểu Bảo thấy mình được yêu thích như thế thì chủ động đi xuống chụp ảnh chung với những người xa lạ này.
Giang Tiêu Tiêu cũng vui vẻ chụp không ít ảnh gia đình ba người bọn họ, cùng với ảnh của hai anh em Cận Tri Thận và Cận Tri Dực.
Cô nhìn những bức ảnh trong điện thoại, đúng là cảnh đẹp ý vui, cô gửi một phần trong số đó cho bà Cận, vui một mình không bằng vui chung.
Bà Cận nhìn khuôn mặt sung sướng của hai anh em trong ảnh, cảm thấy rất vui vẻ, đã lâu bà không được thấy các con mình vui như vậy.
Bà nhìn bộ dạng phấn chấn của Tiểu Bảo, khỏe miệng cũng nhếch lên thành một nụ cười xán lạn.
Bà Cận lưu toàn bộ ảnh Giang Tiêu Tiêu gửi cho mình, rồi đăng lên mạng xã hội ngay lập tức, kèm theo dòng chữ ‘Con trai và cháu trai mình đẹp trai quá, con dâu cũng rất xinh đẹp.
Tất nhiên Giang Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy được bài đăng của bà Cận, câu ‘con dâu cũng rất xinh đẹp có nghĩa là bà đã thật sự chấp nhận cô, điều này làm cho cô cảm thấy tấm chân tình của mình những ngày qua không hề uổng phí. “Mẹ, sao trông mẹ vui thế a? Có cái gì hay sao mẹ?”
Tiểu Bảo thấy Giang Tiêu Tiêu mỉm cười bèn hỏi.
Giang Tiêu Tiêu ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, cười nói: “Ừ, mẹ vừa mới gặp được một chuyện rất vui vẻ, đó chính là Tiểu Bảo có thể ở bên cạnh mẹ, chỉ cần có Tiểu Bảo vẫn luôn ở đây là mẹ vui rồi.”
Tiểu Bảo ôm chặt cổ
Giang Tiêu Tiêu, nói: “Mẹ yên tâm, Tiểu Bảo sẽ mãi ở bên mẹ, đến khi con lớn rồi sẽ trở thành một người đàn ông, bảo vệ mẹ!”
Bé nói xong, Giang Tiêu Tiêu kề sát lên mặt bé, câu nói này của bé làm cô cảm thấy lòng mình ấm áp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!