Chương 344
Trên đường trở về, Giang Tiêu Tiêu hơi trầm ngâm. Bởi vì chuyện vừa rồi nên cô cũng không có tâm trạng đi chơi tiếp.
Cô kéo tay áo Cận Tri Thận: “Tri Thận, chúng ta về thôi, em hơi mệt”
“Ừ” Cận Tri Thận nhẹ nhàng đáp.
Anh biết chuyện vừa rồi đã ảnh hưởng ít nhiều đến cô. Anh đặt Tiểu Bảo lên vai rồi cùng nhau về khách sạn.
Tiểu Bảo vẫn muốn chơi tiếp nhưng thấy mẹ mệt nên ngoan ngoãn nghe lời. Hôm nay là ngày vui nhất từ trước tới giờ của bé.
Về đến khách sạn, Giang Tiểu Tiêu rửa ráy cho Tiểu Bảo rồi ôm bé lên giường ngủ.
Cận Tri Thận ra ngoài mua bánh ngọt về, ngắm nhìn dáng vẻ hai mẹ con say ngủ anh cảm thấy thật thoải mái.
Anh đì tới bên giường, cẩn thận đắp lại chăn cho hai người rồi nằm xuống ngủ cạnh Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu đang say ngủ cảm nhận được hơi ấm bên cạnh, bèn nhích lại gần. Cận Tri Thận nhìn gương mặt say ngủ như trẻ con của cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Cốc cốc cốc”
Không biết ba người ngủ được bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Giang Tiêu Tiêu miễn cưỡng tỉnh giấc.
Cô định xuống giường đi mở cửa, nhưng người đàn ông bên cạnh bỗng ôm chặt eo cô không buông ra, vì vậy cô đành phải đẩy tay anh ra. Cận Tri Thận mơ màng nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ khó hiểu.
“Tri Thận, có người gõ cửa, để em ra xem thử.”
“Không cho đi.”
Cận Tri Thận cau có vì bị đánh thức, anh giống như đứa trẻ đang làm nũng, nhất quyết không chịu buông tay.
Nhưng tiếng gỗ cửa vẫn tiếp tục, làm cho Giang Tiêu Tiêu vô cùng khó xử.
“Tri Thận, em ra xem chuyện gì rồi sẽ quay lại ngay. Nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao, anh đừng quấy nữa.
Dưới sự tấn công dịu dàng của cô, cuối cùng anh cũng chầm chậm thả cô xuống giường.
Giang Tiêu Tiêu ra mở cửa thì thấy người đứng ngoài là bác sĩ ở bệnh viện hôm trước. Cô hơi không hiểu, họ tới đây làm gì vậy?
“Chào cô, xin lỗi vì đã quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhưng cô gái được đưa tới bệnh viện hôm trước đã tỉnh rồi, còn liên tục gây rối đòi gặp vợ chồng cô. Một trong số họ áy náy nói với cô.
“Không đi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Cận Tri Thận bình thản đi tới.
Anh đến cạnh Giang Tiêu Tiêu, kéo cô ra phía sau che chở, Anh đã lẫn lộn thương trường nhiều năm, cho nên có sự cảnh giác cao độ.
“Anh Cận, tôi biết chúng tôi có lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng hình như đầu cô gái kia bị va đập mạnh, ký ức hỗn loạn. Cô ấy chỉ nhớ vợ chồng hai vị, nếu hai vị không đi chúng tôi sợ rằng tiếp theo chúng tôi thể điều trị cho cô ấy.”
Nghe vậy Cận Tri Thận hơi cáu, anh nói dứt khoát: “Tôi nói không đi là không đi, bệnh viện và cảnh sát liên lạc với người nhà của cô ta đi.”
Sau khi bị từ chối thẳng thừng, các bác sĩ hơi lúng túng Giang Tiêu Tiêu kéo góc áo anh “Chúng ta qua xem thử đi, coi như làm một việc tốt”
Sau khi Giang Tiêu Tiêu lên tiếng, nét mặt Cận Tri Thận mới dịu lại Hai người đến bệnh viện, được dẫn tới phòng bệnh nhân nữ. Cô gái nhút nhát ngồi co ro ở góc giường, vẻ mặt đề phòng nhìn các y tá xung quanh.
Vừa nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, cô ta vội tiến sát lại bọn họ như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Cô ta dè dặt nắm tay Giang Tiêu Tiêu nói: “Chị ơi, cảm ơn anh chị đã cứu em.”
Giang Tiêu Tiêu bị cô gái nắm tay, không kìm được nhíu mày. Cô khéo léo rút tay ra rồi thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn tôi, bây giờ cô cần phải phối hợp với bác sĩ để điều trị, nếu không có việc gì thì chúng tôi đi trước đây.
Nghe thấy cô định rời đi, cô gái vội vàng níu lấy tay áo cô: “Chị ơi, em không quen ai ở đây, bây giờ lại không nhớ gì cả, em có thể đi cùng anh chị không? Em… em sợ.”
Nói xong cô ta còn khế run rẩy, Giang Tiêu Tiêu thấy vậy thì động lòng trắc ẩn.
Nhưng nghĩ lại thì mai bọn họ phải về nước rồi, dẫn theo một người không rõ lai lịch sẽ rất phiền phức. Hơn nữa Giang Tiêu Tiêu không muốn gây rắc rối cho Cận Tri Thận.
Cô đành từ chối thẳng: “Xin lỗi, tôi không dẫn theo cô được, tôi sắp rời khỏi đây rồi. Nếu cô cần giúp đỡ gì thì cảnh sát sẽ hỗ trợ cô.”
Nghe xong cô gái cúi gầm mặt như rất thất vọng.
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Giang Tiêu Tiêu có phần áy náy. Cô lấy giấy ra viết số điện thoại của mình lên rồi đưa cho cô ta.
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô có vấn đề gì có thể gọi cho tôi.
Cô gái vui mừng, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Giang Tiêu Tiêu không nán lại thêm mà rời khỏi bệnh viện cùng Cận Tri Thận.
Cô cũng không để tâm đến chuyện này cho lắm, chỉ coi đó như một sự cố trong chuyến du lịch.
Hôm sau, ba người đáp chuyến bay sớm về nhà.
có thể đi cùng anh chị được không?
“Bà nội!”
Vừa xuống xe Tiểu Bảo đã phi ngay vào lòng bà Cận.
“Ôi chao cực cưng của bài” Bà Cận lập tức ôm bé vào lòng, không nỡ buông tay.
“Thế nào rồi Tiêu Tiêu, mấy ngày nay đi chơi có vui không?” Bà Cận ân cần hỏi han.
“Chúng cháu chơi vui lắm cô ạ”
Giang Tiêu Tiêu cười ngọt ngào đáp.
“Em bảo này, anh chị quá đáng ghê, lại chạy đi chơi mảnh. Anh chị quên đứa em trai này rồi sao?”
Đang nói chuyện thì có tiếng Cận Tri Dực truyền tới. Nghe nói hôm nay ba người đáp chuyến bay về, Cận Tri Dực không chịu nằm viện thêm nữa, lập tức làm thủ tục xuất viện.
Nhìn dáng vẻ tập tễnh của anh ta, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được cười: “Cũng được, lần sau anh dẫn theo người yêu rồi chúng ta cùng đi chơi.”
“Ý hay đấy!” Bà Cận đứng cạnh hùa theo.
Nghe hai người nói vậy, Cận Tri Dực vội kêu rên: “Chị dâu ơi xin chị hãy thương lấy em, đừng làm bà mối giống mẹ nữa, em không muốn chui vào phần mộ hôn nhân sớm thế đâu.”
Anh ta nói xong, mọi người cùng cười vang.
Thấy mọi người vui cười như vậy, †âm trạng Cận Tri Thận cũng thoải mái hơn. Anh nghĩ nhất định là ở công ty có rất nhiều việc đợi anh xử lý, bèn hỏi: “Ba, tình hình công ty thế nào ạ?”
Ông Cận ngẫm nghĩ rồi đáp: “Công ty vẫn vận hành bình thường, nhưng có một số tài liệu cần con đích thân ký tên.”
“Vâng, tối nay con sẽ hoàn thành.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!