Chương 30
Nếu biết trước thì cô đã không chạy đi rồi.
Trong lòng vừa tự trách vừa áy náy, cô vội cất bước vượt qua đống đồ bừa bộn đi tới trước mặt Tiểu Bảo, ôm bé từ dưới đất lên.
Cơ thể bé vẫn mềm mại như trước, nhưng lại lạnh kinh người.
Lúc này Giang Tiêu Tiêu mới phát hiện điều hòa trong phòng mở nhiệt độ rất thấp.
Cận Tri Thận cũng phát hiện ra điều này, lập tức tắt điều hòa.
Giang Tiêu Tiêu ôm Tiểu Bảo ngồi lên giường, vừa kiếm tra xem bé có bị thương hay không, vừa kéo chăn bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của bé.
Tiểu Bảo không động đậy tí nào, để mặc Giang Tiêu Tiêu bận rộn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Giang Tiêu Tiêu mới ngồi xổm trước mặt bé, chạm tay vào mặt bé. “Cục cưng ơi, con có ổn không? Còn nhận ra cô không? Cô là cô Tiêu Tiêu nè!”
Tiểu Bảo không lên tiếng nhưng hàng mi run rẩy, cuối cùng cũng có phản ứng.
Giang Tiêu Tiêu kìm nén sự lo lắng trong lòng, đưa tay ôm bé ngồi lên đùi mình rồi nói tiếp: “Con sao thế? Nói chuyện với cô Tiêu Tiêu được không?”
Tiểu Bảo mở đôi mắt to tròn nhìn cô, một lát sau vành mắt bỗng đỏ lên.
Thấy vậy, Giang Tiêu Tiêu lập tức hoảng hốt: “Sao con lại khóc? Có phải con buồn vì cô bỏ con lại nhà hàng, một mình chạy đi không? Cô giải thích với con được không?”
Tiểu Bảo mếu máo, đột nhiên vùi đầu vào lòng Giang Tiêu Tiêu khóc ầm lên.
Giang Tiêu Tiêu giật mình, vừa luống cuống ôm bé vừa dỗ dành: “Con đừng khóc, cô xin lỗi, xin lỗi con.”
Cận Tri Thận lắng lặng đứng bên cạnh nhìn, cũng không ngăn cản, có điều ánh mắt anh nhìn Tiểu Bảo hàm chứa vẻ suy tư. ít nhiều gì anh vẫn hiểu con trai mình.
Mặc dù thỉnh thoảng bé cũng giận lẫy, nhưng không gây sự vô cớ, tối nay bé hành động như vậy ắt phải có nguyên nhân nào đó.
Lúc anh đi tìm Giang Tiêu Tiêu, bé vẫn bình thường, có lẽ vấn đề nằm trong khoảng thời gian Cận Tri Dực đưa bé về.
Nhân lúc Giang Tiêu Tiêu đang dỗ dành Tiểu Bảo, Cận Tri Thận dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
Cận Trị Dực và Thẩm Mộ Bạch đang chờ bên ngoài, vừa trông thấy Cận Tri Thận, bọn họ đã hỏi ngay: “Sao rồi? Tiểu Bảo có bị thương không? Có cần gọi bác sĩ đến đây không?”
Cận Tri Thận tiện tay đóng cửa, để Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo ở bên trong, sau đó trả lời: “Đừng lo, không sao.”
Cận Tri Dực thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trái tim cũng trở lại lồng ngực. Ngay sau đó, anh ta nghe thấy anh trai hỏi: “Tối nay về nhà, chú có nói gì với Tiểu Bảo không?”
Cận Tri Dực mờ mịt: “Hả? Đâu có đâu! Em chẳng nói gì cả.” “Nghĩ kỹ rồi trả lời câu hỏi của anh.”
Giọng điệu của Cận Tri Thận mang ý cảnh cáo.
Cận Tri Dực lại thấp thỏm, dè dặt đáp: “Em… em không nói gì thật mà! Tối nay, sau khi anh đi, em đưa cục cưng Tiểu Bảo về nhà, cũng chỉ nói mấy câu trên đường thôi.” “Nói những gì?” Cận Tri Thận hỏi đến cùng.
Cận Tri Dực nhíu mày nhớ lại: “Cũng chắng có gì. Em hỏi thằng bé đã xảy ra chuyện gì, sau đó Tiểu Bảo kể lại chuyện cô Giang chạy đi. Thế rồi em bảo: ‘Hả, cô ấy không cần ba con cháu nữa à? Vậy là bây giờ ba cháu đang theo đuổi người ta sao…”
Nói đến đây, cậu hai nhà họ Cận đột ngột dừng lại, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, mồ hôi lạnh túa ra.
Thẩm Mộ Bạch lạnh lùng nhìn anh ta: “Bận bịu hồi lâu, hóa ra vấn đề bắt nguồn từ chỗ cậu à?”
Cận Tri Thận híp mắt lại, ánh mắt nhìn em trai cực kỳ đáng sợ.
Cận Tri Dực sởn tóc gáy, vội vàng giải thích: “Anh ơi, em không cố ý đâu, lúc đó em chỉ buột miệng nói vậy thôi, em… Em cũng không ngờ một câu nói lại có thể ảnh hưởng lớn đến Tiểu Bảo như vậy..”
Cận Tri Thận nhấc chân đạp anh ta một phát không lưu tình, sau đó quát to: “Cút đi quỳ trước mặt tổ tiên cho anh. Trời chưa sáng chưa được đứng lên!”
Dứt lời anh xoay người đi vào phòng, không cho em trai mình cơ hội kêu oan.
Cận Tri Dực nhào về phía trước: “Anh ơi…” Nhưng đáp lại anh ta chỉ có một cánh cửa.
Thẩm Mộ Bạch đứng bên cạnh vỗ vai anh ta tỏ ý thông cảm: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì anh cậu chỉ bắt cậu quỳ một đêm chứ không chặt chân cậu đi. Tốt nhất là cậu ngoan ngoãn thực hiện, đừng tiếp tục khiêu chiến giới hạn cuối cùng của cậu ta. Tiểu Bảo vẫn chưa bình phục đâu.”
Cận Tri Dực nghe xong chỉ đành suy sụp cất lời: “Tôi đi quỳ đây.”
Cuối cùng ngoài cửa cũng yên tĩnh lại.
Bên trong cánh cửa, khó khăn lắm Giang Tiêu Tiêu mới dỗ dành được Tiểu Bảo.
Lúc này, cậu nhóc đang núp trong lòng cô khóc thút thít.
Cận Tri Thận tiện tay xách ghế tới đặt trước mặt hai người rồi ngồi xuống, hai chân bắt chéo. Sau đó, anh nói với Tiểu Bảo: “Khóc xong rồi hả?”
Tiểu Bảo phớt lờ anh.
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh, yếu ớt khuyên nhủ: “Anh Cận, lúc này… anh đừng răn dạy bé nhé?”
Cận Tri Thận nghe lời cô, gật đầu đáp: “Ừ, tôi không răn dạy thằng bé, chỉ nói mấy câu thôi.” Sau đó anh nhìn sang Tiểu Bảo: “Thứ nhất, không phải cô Tiêu Tiêu không cần con nữa, chú út của con nói bừa đấy. Ba đã phạt chú ấy rồi, con có thể yên tâm.”
Nghe anh nói vậy, Giang Tiêu Tiêu mới bừng tỉnh.
Hóa ra chuyện là như thế!
Bỗng dưng cô hơi chột dạ.
Bởi vì đúng là cô từng nghĩ đến điều đó.
Nhưng lúc này cô không dám nói ra.
Mới hiểu lầm mà Tiểu Bảo đã hành động như vậy, nếu là thật thì chẳng phải bé còn quậy dữ hơn à?
Hình như Tiểu Bảo không tin, bé im lặng một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu, đôi mắt đẫm lệ kia như đang hỏi: “Thật không ạ?”
Bị bé nhìn như vậy, Giang Tiêu Tiêu tan nát cõi lòng, vội vàng trịnh trọng gật: “Thật đó!”
Tiểu Bảo nhận được câu trả lời này, sắc mặt mới dịu đi.
Giang Tiêu Tiêu càng thêm chột dạ, thầm nhủ sau này mình không thể náy sinh ý nghĩ rời xa hai ba con nhà này nữa rồi.
Cận Tri Thận quan sát mọi biểu cảm của cô, khóe miệng bất giác cong lên.
Cuối cùng cũng giải quyết xong!
Anh càng thêm vui vẻ, tiếp tục nói chuyện với con trai, lời lẽ không còn nghiêm khắc: “Nhưng nổi giận vô cớ, tắm nước lạnh, ném đồ, còn khiến nhiều người lo lắng là lỗi của con, con cần phải xin lỗi.”
Tiểu Bảo nghe vậy thì không vui tẹo nào, vốn định hừ một tiếng đầy kiêu ngạo nhưng ai dè Giang Tiêu Tiêu cũng hùa theo: “Ba con nói đúng đó. Ném đồ là hành vi sai trái, Tiểu Bảo là bé ngoan, không thể làm như vậy. Hơn nữa, nếu chẳng may bị thương thì ba con, chú út và ông bà nội sẽ rất lo lắng đó, con có biết không?”
Nghe tới đây, Tiểu Bảo rất tủi thân nhưng không dám nói gì, đành phải dùng hai tay túm chặt vạt áo của Giang Tiêu Tiêu và nói: “Nếu con luôn là bé ngoan thì cô Tiêu Tiêu sẽ mãi mãi thích con chứ?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, sau này con sẽ không ném đồ nữa.”
Cận Tri Thận ngồi xem bên cạnh, tâm trạng hết sức vi diệu.
Anh nói một trăm câu chẳng bằng một câu của Giang Tiêu Tiêu, có phải con ruột không hả?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!