Chương 296
Sau gần ba tháng mới lại đi đến biệt thự của Cận Tri Thận lần nữa, mọi cảm giác tràn vào trong lòng.
Giang Tiêu Tiêu đứng trong phòng khách, nhìn khắp xung quanh, hết thảy vẫn không thay đổi, nhưng giống như lại có gì đó khác trước.
Một cảm giác không nói thành lời.
“Cô chủ.” Quản gia đi đến.
Nghe được cách gọi “cô chủ” này, lông mi của Giang Tiêu Tiêu khẽ lay động, cô xoay đầu sang nhìn quản gia: “Sao thế?”
Cô không yêu cần quản gia đổi cách xưng hô mà chấp nhận một cách tự nhiên.
“Cậu chủ dặn dò, bảo cô phải nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì cứ bảo thẳng chúng tôi đi làm là được.
“Tôi biết rồi.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, gật đầu.
Thật ra, về cơ bản cơ thể của cô đã khôi phục rồi, chẳng qua Cận Tri Thận đau lòng cho cô, luôn sợ cô không khôi phục tốt.
Cô cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục nghỉ ngơi như thế này nữa thì sẽ biến thành heo mất!
Buổi chiều, chưa đến lúc tan tầm nhưng Cận Tri Thận đã bắt đầu thu don tài liệu trong tay.
Cận Tri Dực trốn việc làm biếng trong văn phòng anh thấy thế thì cười nhạo. “Anh à, lại phải về nhà sớm với chị dâu à?”
Cận Tri Thận không thèm để ý đến anh ta.
Vì vậy anh ta đi đến trước bàn làm việc, tựa nửa người vào bán một cách ngả ngớn, nghiêng thần về trước, nhìn Cận Tri Thận và híp mắt cười.
“Anh, từ khi anh quen biết chị dâu, hình như anh đang liên tục phá vỡ nguyên tắc của mình đấy, như thế không tốt chút nào.”
“Anh là chủ tịch của tập đoàn, sao lại cầm đầu về sớm thế chú?”
“Bốp!”
Cận Tri Thận khép tài liệu lại một cái thật mạnh, anh ngước mắt lên, nhìn anh ta với ánh mắt không chút độ am, nói: “Chú đang dạy bảo anh đấy à?”
“Dĩ nhiên là không rồi.” Cận Tri Dực mỉm cười một cách đáng khinh: “Em chỉ đang hâm mộ anh thôi, à không, là ước ao ghen ty. Anh có chị dâu, được đi trễ về sớm, thằng em đây lẻ loi một mình chỉ có thể khốn khổ tăng ca, lén lút lười biếng lại còn phải chạy chỗ anh nữa.”
Anh ta nói với vẻ thảm thương.
Cận Tri Thận cười khẩy: “Chỗ mẹ có một đống phụ nữ cho chú chọn đấy, nếu chú hâm mộ thì chọn một người đi.”
“Em mới không cần đâu”
Anh ta chỉ nói đùa thôi, hiện tại chưa muốn trói buộc bản thân sớm vậy.
Hơn nữa, anh ta muốn tìm nửa kia của mình thì sẽ tự tìm, xem mắt của giới nhà giàu không đáng tin chút nào.
Cận Tri Thận mỉm cười bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ trốn tránh như tránh rắn rết của em trai mình.
Miệng thì nói ước ao ghen ty, trong lòng vẫn còn muốn độc thân, đúng là ngoại trừ đối phương ra không còn ai khác.
“Đúng rồi anh này, Tô San biết chị dâu trở lại nên muốn hỏi là có muốn cho chị dâu về lại Cẩm Sắt đi làm không.”
Về Cẩm Sắt?
Cận Tri Thận cau mày trâm tư, rồi nói: “Đã tìm được người đăng bài viết đó chưa?”
“Vẫn chưa.”
Cận Tri Thận khế nheo mắt đầy nguy hiểm: “Tri Dực, dạo này hiệu suất làm việc của chú càng ngày càng thấp nhỉ?”
Tìm kiếm gần ba tháng rồi mà anh ta vẫn chưa chưa tìm ra người đăng bài.
“Anh à, việc này không trách em được!”
Cận Tri Dực lớn tiếng kêu oan: “Chẳng phải vì em còn bận tìm kiếm tung tích của chị dâu nên mới trì hoãn việc này hay sao?”
Lúc đó chị dâu mất tích, anh ta nào còn hơi đâu tìm người đăng bài.
“Cho chú một tuần, nếu vẫn không tìm ra được người đăng bài thì chú có thể đến châu Phi rèn luyện.”
Nghe vậy, Cận Tri Dực lập tức bày ra vẻ mặt khóc tang: “Anh à, anh đúng là lòng dạ độc ác, không ngờ anh lại muốn đưa em đến châu Phi cơ đấy.”
“Không có năng lực thì chỉ có thể làm như vậy.”
Cận Tri Thận lạnh nhạt nhìn anh †a, sau đó câm áo khoác trên giá áo mặc vào.
“Anh về trước. Phương án khai phá vẫn còn chút vấn đề, chú và Cố Niệm trao đổi xem nên giải quyết như thế nào đi.”
Nói rồi Cận Tri Thận sải bước ra ngoài, không thèm để ý đến tiếng kêu rên của Cận Tri Dực.
“Anh, anh quá đáng quá đấy! Lại ném công việc lại cho eml Em không phải chủ tịch, anh mới là chủ tịch cơ mài”
“Nếu chú muốn làm thì anh có thể nhường cho chú.
Lời nói của Cận Tri Thận nhẹ nhàng vọng vào từ bên ngoài, tức khác Cận Tri Dực không dám ho he nữa.
Buồn cười!
Anh ta không muốn làm chủ tịch gì đó đâu, trách nhiệm vừa nặng nề vừa khổ cực.
Giang Tiêu Tiêu đọc sách trong phòng sách, loáng thoáng nghe được có tiếng người nói chuyện dưới tầng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, đã gần sáu giờ: Tri Thận trở vê rồi ư?
Cô vừa nghĩ vậy, cửa phòng đọc sách đã bị đẩy vào.
Giang Tiêu Tiêu lập tức quay ra nhìn, thấy Cận Tri Thận bước vào.
Trong phòng không mở đèn chính, chỉ có đèn bàn trên bàn sách là bật, ánh sáng lờ mờ.
Cô lại ngồi vùi đọc sách trên ghế cách đèn bàn một khoảng.
Cận Tri Thận nhíu mày, trách mắng: “Em không cần mắt nữa à?
Giang Tiêu Tiêu le lưỡi, nhìn anh bật đèn lên, rồi hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”
“Về ăn tối với em.”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng ấm áp, rõ ràng là rất vui vẻ mà ngoài miệng lại nói: “Thật ra anh không cân cố ý về với em đâu, một mình em ăn cũng được rôi mà.”
“Thật không?” Đôi mắt trâm lắng của Cận Tri Thận nhìn chằm chằm vào cô.
Con ngươi của anh sâu thẳm tựa hồ nước âm u, giống như có thể nhìn thấu lòng người, Giang Tiêu Tiêu không được tự nhiên mà chuyển tâm mắt đi: “Đương…
đương nhiên là thật.”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Cận Tri Thận cười khẽ, anh đi đến cầm tay cô: “Đi, chúng ta ra ngoài ăn.”
Giang Tiêu Tiêu sững sờ: “Trong nhà không nấu ăn à?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên em trở lại đây, phải chúc mừng chứ.”
“Chúc mừng?” Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà phì cười: “Đến cả ngày này mà cũng đáng chúc mừng ư?”
“Mỗi ngày ở bên em đều đáng chúc mừng.’ Cận Tri Thận quay đầu nhìn cô, tình yêu sâu nặng đong đầy trong mắt anh.
Mặt của Giang Tiêu Tiêu thật đáng thất vọng mà đỏ bừng lên, cô cúi đầu, bĩu môi nói: “Sao mà bây giờ anh biết nói ngon nói ngọt thế hả?”
“Đây không phải là nói ngon nói ngọt, mà là lời thật lòng của anh.”
Giang Tiêu Tiêu ngượng đến mức không dám ngẩng đầu lên, cô tức giận nói: “Em biết rôi. Chúng ta đi mau thôi, em đói bụng.”
Cô sợ ở lại đây tiếp thi anh sẽ nói mấy lời âu yếm thâm tình gì đó, cô da mặt mỏng, thật sự không chống đỡ được.
Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Cận Tri Thận dẫn Giang Tiêu Tiêu đến nhà hàng xoay trên tâng cao nhất của một khách sạn nổi tiếng ở thành phố Cẩm.
Từ nhà hàng nhìn ra bên ngoài, có thể thu hết hơn nửa cảnh thành phố Cẩm về đêm vào trong mắt.
“Đẹp quá-”
Giang Tiêu Tiêu là người thành phố Cẩm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô được thưởng thức cảnh đêm đẹp như vậy.
Ánh đèn rực rỡ giống như vô vàn vì sao lấp lánh phủ kín bầu trời, đẹp không sao tả xiết.
Ở đây khá nhiều khách hàng, nhưng bầu không khí rất rất u tĩnh, tiếng đàn violin du dương quẩn quanh khắp không gian.
Cảm giác toàn thân dần trở nên thả lòng.
“Sao anh lại nghĩ ra dẫn em đến đây thế?”
Cuối cùng Giang Tiêu Tiêu cũng chịu dịch mắt khỏi cảnh đẹp ngoài cửa sổ và nhìn về phía người đàn ông ngôi đối diện.
Cận Tri Thận khế mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Em thích không?”
“Tất nhiên là thích chứ.” Giang Tiêu Tiêu trả lời ngay lập tức, có thể thấy cô thật sự rất thích chỗ này.
Cận Tri Thận cười: “Em thích là tốt rồi.”
Đã lâu không được thấy cặp mắt long lanh và dáng vẻ rạng rỡ của cô, quả nhiên dẫn cô đến đây là hành động chính xác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!