Chương 293
Tô Uyển Ương đến gần, khoác tay Giang Tiêu Tiêu một cách thân mật, hỏi với giọng quan tâm: “Cô Giang, vết thương của cô đã lành chưa?”
“Đều khỏi cả rồi.”
Giang Tiêu Tiêu rút tay lại với vẻ mất tự nhiên, cô ta như thế này quả thật khiến người ta cảm thấy bất an.
Cứ có cảm giác cô ta đang suy tính chuyện gì xấu xa.
Trong mắt Tô Uyển Ương hiện lên vẻ u ám, mà nụ cười trên mặt cô ta lại càng rạng rỡ hơn: “Khỏi rồi thì tốt. Tôi lo cho cô lắm đấy.”
“Cảm ơn cô quan tâm.”
Giang Tiêu Tiêu không muốn nói chuyện với cô ta bèn đổi đề tài, cô nói với bà Cận: “Cô ơi. Tri Thận nói tối nay anh ấy phải tăng ca, không về ăn tối đâu ạ.”
Bà Cận nhướng mày: “Sao lại nhiều việc vậy chứ?”
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Giang Tiêu Tiêu ở đây nên ngày nào Cận Tri Thận cũng về ăn cơm đúng giờ, ngay cả Cận Trị Dực trước kia luôn vắng mặt cũng sẽ đến cùng, cả căn nhà trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay đột nhiên anh không về, bà Cận cảm thấy trong lòng không cân bằng låm.
Cận Tri Thận không về?
Tô Uyển Ương thầm cắn răng, sao lại vừa khéo như thế chú?
Nếu anh không về thì việc cô ta làm một lát nữa chẳng phải không có ý nghĩa gì nữa ư?
Lúc này, bà Cận nói với giọng bất đắc dĩ: “Nếu Tri Thận không về thì chúng ta ăn trước thôi.”
Sau đó bà gọi mẹ con Tô Uyến Ương vào nhà ăn.
Tô Uyển Ương nhìn bà, ánh mắt chợt lay động, bà vẫn ở đây là được.
Không biết Tô Uyển Ương nghĩ gì mà lại ngồi bên cạnh Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu âm thầm để cao cảnh giác.
Trực giác mách bảo cô, Tô Uyển Ương chắc chắn đang có ý đồ xấu xa nào đó.
Bằng không với độ chán ghét cô của cô ta thì làm sao có thể mỉm cười ôn hòa, lại còn ngồi bên cạnh cô như thế này?
Một bữa cơm bình thường giống như biến thành một bữa tiệc tràn ngập ác ý.
Hơn nữa trùng hợp là Cận Tri Thận và Cận Tri Dực đều không về, còn Tiểu Bảo đi học ở lớp năng khiếu nên cũng không về nhà ăn cơm.
Trong nhà chỉ còn lại cô cùng với ông bà Cận, vốn dĩ cô đã không được tự nhiên, bây giờ lại có thêm Tô Uyển Ương và bà Tô, ăn xong bữa cơm này chắc chắn cô sẽ không tiêu hóa được mất.
Mới đầu, mọi người đều yên tĩnh ăn cơm, bỗng nhiên Tô Uyển Ương nói: “Cô Giang, tôi có nghe được một lời đồn về cô.”
Đến rồi!
Giang Tiêu Tiêu chợt căng thẳng, tức khắc cảnh giác: “Lời đồn gì co?”
“Thì là..” Tô Uyển Ương ngẩng đầu nhìn ông bà Cận, lộ vẻ chần chừ: “Tôi không biết có nên nói hay không nữa.”
Giang Tiêu Tiêu thầm cười khẩy, cô ta đã nói hết rồi mà còn lưỡng lự nói hay không nói làm gì nữa.
Bà Cận nhìn Giang Tiêu Tiêu, rồi nói: “Uyển Ương, cháu muốn nói thì cứ nói đi, không nói cũng không sao.”
Tô Uyển Ương cắn môi: “Vậy cháu nói.”
Cô quay đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu: “Cô Giang, nghe nói cô từng sinh con, là thật à?”
“Cạch!”
Đôi đũa trong tay Giang Tiêu Tiêu rơi xuống bàn, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc trắng bệch như tờ giấy.
Tô Uyển Ương thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, rồi cô ta nói tiếp: “Cô Giang, cô có thể nói cho tôi biết lời đồn này là thật hay giả không?”
Tô Uyển Ương giả vờ tò mò, giống như cô ta không hề biết việc này vậy.
Cả căn phòng bỗng lặng ngắt.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hai tai ù ù, giọng nói của Tô Uyển Ương giống như vọng lại từ rất xa.
Cô không ngờ Tô Uyển Ương sẽ nói ra chuyện nay ngay trước mặt ông bà Cận.
Chẳng khác nào vạch trần vết sẹo xấu xí của cô ta một cách tàn nhẫn, để máu tươi chảy đầm đìa, nhìn mà ghê người.
Cô nhắc bản thân đừng hốt hoảng, bằng không sẽ đúng ý của Tô Uyển Ương mất.
Ngay sau đó cô bình tĩnh lại, trả lời với vẻ mặt thản nhiên: “Là thật,”
Có lẽ Tô Uyên Ương không đoán trước được cô sẽ thẳng thắn thừa nhận, nhất thời ngớ ra, nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn, ra vẻ ngạc nhiên mà nói: “Trời ạ! Là thật đấy! Vậy Tri Thận có biết không?”
“Cô chú, cô chứ biết chứ ạ?” Cô quay đầu nhìn ông bà Cận.
Sắc mặt của ông bà Cận rất khó CoI.
Bọn họ biết chuyện này, nhưng hiện giờ Tô Uyển Ương nói toạc ra chẳng qua là muốn gây sự, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
“Cô chú đều biết.” Giang Tiêu Tiêu trả lời thay họ.
“Ôi trời!”
Tô Uyển Ương che miệng, mắt trợn to tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy buồn cười, kỹ thuật diễn vụng về của cô ta thật sự không che giấu được tâm tư độc ác của cô ta.
Bà Tô đảo mắt một vòng, rồi quay đầu nói với ông bà Cận: “Mộ Lan, chị không biết đâu, việc cô Giang chưa kết hôn đã có con lan truyền rộng rãi từ lâu rồi, người ta cũng đánh giá không hay nữa. Hơn nữa chị cũng biết gia đình như chúng ta để ý danh dự nhất mà”
Bà Cận nhìn bà ta, bàn tay câm đũa không nhịn được mà siết chặt.
Hôm nay hai mẹ con nhà này cố ý đến đây để kiếm chuyện đây mà.
Tô Uyển Ương sớm đã biết rõ việc Giang Tiêu Tiêu từng sinh con mà vẫn ở đây giả ngu giả ngơ, đúng là đổi mới ấn tượng của bà về cô ta hết lân này đến lân khác.
Tô Uyển Ương nhìn Giang Tiêu Tiêu, không hề che giấu ác ý trong mắt, hỏi: “Cô Giang, vậy con của cô bây giờ ở đâu rồi? Vậy sau này Tiểu Bảo sẽ có thêm em trai hoặc em gái phải không?”
“Cô Tô, cô nói đủ chưa?”
Giang Tiêu Tiêu không thể nhẫn nhịn được nữa, nếu cô ta muốn làm xấu mặt cô trước ông bà Cận thì cô cũng không cần kiêng dè gì nữa.
“Tôi làm sao cơ?” Tô Uyển Ương giả vờ nhìn người khác với vẻ mờ mịt, nhưng nét đắc ý trong mắt đã để lộ suy nghĩ thật sự của cô ta.
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi: “Phải, tôi từng sinh con, đáng bị mắng chửi, bị chỉ trỏ, nhưng tôi không hề hối hận với lựa chọn của tôi khi xưa, bởi vì cô hoàn toàn không hiểu được cảm giác lúc tuyệt vọng là như thế nào.”
Lúc nói những lời này, cô tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng bà Cận thấy thế thì lại cảm thấy đau lòng.
Từ trước đến bây giờ, cô đã phải chịu đựng quá nhiều.
Tô Uyển Ương không ngờ cô nói khoác mà không biết ngượng, cô ta oán hận đến độ cắn răng: “Cô Giang nói như thế sao lại thành ra là tôi sai rôi?”
“Đúng là cháu sai rồi.”
Người lên tiếng là bà Cận.
Giang Tiêu Tiêu và Tô Uyển Ương cùng quay sang nhìn bà, cả hai đều rất bất ngờ.
Bà Cận đặt đũa xuống: “Uyển Ương, hôm nay cháu đến đây, cô rất vui. Cháu nói cháu rất nhớ đồ ăn mà đầu bếp nhà cô làm, cô cũng bảo người ta làm rồi, nhưng còn cháu thì sao?”
“Vốn dĩ mọi người hòa thuận ăn một bữa cơm tốt biết bao, vậy mà cháu lại nhắc đến chuyện này là cố tình khiến mọi người khó chịu à?”