Vu Khiết gật đầu, không quên kèm theo câu “Cảm ơn”.
Nghe câu cảm ơn đầy khách khí của đối phương khiến Lục Phong nghẹn họng, đành thở dài, ảo não nhận lỗi, “Thực xin lỗi, đều tại anh mà em bị cuốn vào nguy hiểm…”
“Không phải lỗi của anh…” Vu Khiết lập tức phản bác, buồn rầu suy nghĩ từ khi nào chuyện của gã lại không liên quan đến cô, “Đều tại em bất cẩn để lộ ra sơ hở, thế nên gã ta mới có cơ hội ra tay.”
“Đừng nói nữa, tất cả là tại anh…” Lục Phong muốn giải thích với đối phương, là gã ngu ngốc không sắp xếp chu toàn, là gã khiến cô bị thương, là gã khiến cô phải buồn lòng. Nghe từng lời cô nói đầy lạnh lùng xa cách như hai người xa lạ làm trái tim gã đột nhiên phát đau, thật sự hận tại sao người bị bắt cóc không phải là gã.
Vu Khiết dựa lưng vào cạnh giường, ngữ khí có chút cô đơn, “Không phải là lỗi tại anh, dù biết anh đang ở với chị ấy, em còn làm phiền gọi điện cho anh, làm anh phải cất công tới cứu một người vô năng như em, là em làm lỡ khoảng thời gian vui vẻ của hai người. Anh cũng không cần cảm thấy áy náy, đều tại em yếu đuối không có cách nào phản kháng làm lão ta dễ bắt cóc em hơn, là tại em, tất cả đều tại em… Vì vậy, anh cũng đừng cảm thấy gánh nặng, đó đều là em tự nguyện. Anh cứ xem những năm tháng chúng ta sống cùng nhau quên đi, đều là em si tâm vọng tưởng, là em không tự lượng sức mình, ngu ngốc tưởng mình là số một trong lòng anh, lại chẳng ngờ không phải số một, chỉ là một thế thân…”
Vu Khiết nhẹ nhàng nói ra từng lời từng chữ cố giấu trong lòng suốt mấy tháng nay, trở thành một thế thân, nói không nhục nhã là nói dối nhưng đã đến bước đường cùng này rồi, thôi thì cứ nói cho rõ ràng, rồi sau đó chia tay trong êm đẹp. Cô sẽ xem những năm tháng hai người ở bên nhau là kỷ niệm đẹp đẽ nhất chôn cất trong lòng.
Lục Phong không hiểu Vu Khiết đang nói gì, càng không hiểu vì sao cô có thể áp từ ‘thế thân’ vào bản thân.
“Anh không hiểu tại sao em lại có những suy nghĩ như vậy, nhưng Vu Khiết à, em phải là người hiểu anh hơn ai hết! Em hãy nhớ lại xem những năm tháng đó chúng ta như thế nào dựa dẫm vào nhau mà sống, từ hai bàn tay trắng thành cơ ngơi như ngày hôm nay… Nếu anh không vì em thì anh đã chẳng thành công như bây giờ. Nếu hồi đó anh không yêu em, có lẽ lúc này anh vẫn là Lục thiếu chỉ biết ăn bám tiền của cha mẹ… Em hiểu không? Em chính là người quan trọng với anh nhất!”
Vu Khiết là một người tự ti, bởi cô luôn cho rằng bản thân không đủ xứng đôi với gã. Lục Phong tưởng thời gian qua đã đủ minh chứng tình yêu của gã dành cho cô, thế nhưng lại chẳng có ích gì. Gã không hiểu bản thân đã sai chỗ nào, có lẽ vì công việc quá bận rộn khiến thời gian dành cho nhau ngày một ít đi, thế nên cô mới có suy nghĩ tiêu cực như vậy.
Vu Khiết thống khổ nhắm chặt mắt, thanh âm run rẩy cố bình tĩnh trả lời, “Anh đừng nói dối nữa, em đã biết hết rồi. Vốn sự việc xảy ra năm đó không thể nào tránh khỏi, là em đẩy anh vào con đường này. Một người tương lai sáng lạn như anh không nên chôn chân cùng em, anh vẫn nên tìm một người phù hợp hơn ở bên cạnh.”
Vu Khiết bình tĩnh nói ra những lời gây sát thương nhất, lạnh lùng nhất, đem mấy năm hai người cùng nhau vượt qua sóng gió phủi đi sạch sẽ.
Lục Phong thống khổ nhắm chặt mắt, gã lại sai nữa rồi, từng lời cô nói khiến gã vừa đau lòng vừa khó chịu. Một bên ngực cảm tưởng như bị người mình yêu đâm đến đau điếng, nỗi đau đấy lan rộng toàn bộ cơ thể.
Hai người trầm mặc một hồi, Lục Phong cảm thấy dưới chân mình tê rần vì ngồi yên một chỗ quá lâu nhưng lại không muốn rời khỏi đối phương nửa bước, nhẹ giọng hỏi một lần nữa, “Quả thật không thể trở về bên anh sao?”
Vu Khiết nghe gã hỏi liền im lặng không trả lời, một lúc lâu sau mới mở miệng từ chối, “Chúng ta nên tách nhau ra một thời gian. Hiện giờ em cần suy nghĩ lại về mối quan hệ này.”
Lục Phong siết chặt tay thành nắm đấm, thanh âm vang lên nghe có chút đau thương, “Vu Khiết, anh không làm gì sai cả. Anh vẫn luôn yêu em, từ cấp ba đến bây giờ đều vậy, anh mãi mãi chỉ có một mình em.”
Vu Khiết điều chỉnh tư thế từ ngồi thành nằm, rúc người vào trong chăn trùm kín mít, cô cảm thấy gã thực phiền, không muốn đôi co với gã nữa. Gã bất lực, biết bây giờ có nói gì thêm nữa cũng không ra kết quả được như ý muốn.
“Anh hiểu rồi cục cưng, bây giờ bệnh tình em không được tốt, anh sẽ không kích động đến em nữa nhưng lần sau anh lại đến. Nếu em muốn chia tay, được thôi, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa, chỉ cần đó là em, anh đều không ngại.” Nói xong, Lục Phong không nán lại đây lâu, lập tức rời khỏi phòng, để lại một Vu Khiết đang run rẩy trong chăn.
Đúng là không thể coi thường độ mặt dày của gã!