Vu Khiết nhìn thấy trong đôi mắt non nớt của cả hai đều có sự quyết tâm phải đậu đại học cho bằng được, cô chợt nhớ đến bản thân mình năm xưa.
Nếu khi đó có thể… Ài, không được nghĩ lung tung, không việc gì phải hối hận cả, bởi cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Vu Khiết dạy học rất tốt, lý thuyết về hội họa rất ổn định. Dù sao cô cũng từng học tại ngôi trường danh giá bậc nhất thành phố, nói không ngoa đã lĩnh hội được kha khá kiến thức quý giá từ thầy cô, thế nên cô có thể dễ dàng truyền đạt lại kinh nghiệm cho hai đứa nhóc này.
Vu Khiết không hề giấu diếm, còn chia sẻ câu chuyện luyện thi của mình vô cùng khó khăn và vất vả để có thể thuyết phục người nhà cho cô theo đuổi con đường hội họa này. Không chỉ vậy, cô còn chỉ ra những lỗi sai thường mắc phải khi phác chì, tô màu hay ke màu.
Vì vậy, cặp sinh đôi này ngày càng sùng bái Vu Khiết, mỗi lần dạy học đều gọi cô là “cô giáo Vu”. Từ khi học với cô, cả hai đứa đều chăm chỉ làm bài hơn, kỹ năng tô màu cũng tiến bộ vượt bậc.
Về việc đi dạy của Vu Khiết, Lục Phong qua vài ngày mới biết tin, nghiễm nhiên cả hai đã ngồi chung với nhau trên chuyến xe buýt để trở về nhà.
Mỗi khi tan làm có vài lần đụng nhau ở trạm xe, gã nhìn cô đứng đợi xe buýt đến ngơ ngẩn cả người, có chút khó hiểu hỏi, “Vu Khiết?”
Vu Khiết nhìn gương mặt âm u của gã liền chột dạ quay đầu sang chỗ khác, nhưng gã không chịu bỏ qua, nhanh chóng kéo tay cô lại tiếp tục hỏi, “Sao em không gọi Grab? Hay không đủ tiền? Nếu không đủ thì kêu anh đưa thêm.”
Vu Khiết im lặng một hồi, biết không giấu được nữa đành thành thật trả lời, “Không có, không phải em không đủ tiền…”
Lục Phong nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cô thì hiểu ngay, “Em đang tiết kiệm tiền cho anh?”
Vu Khiết khẽ giật mắt không đáp, cái gã này thiệt tình, sao cô suy nghĩ cái gì gã cũng đều đoán được thế?
Vu Khiết giằng tay muốn trốn thoát, sau đó chạy nhanh về phía khu nhà của hai người. Lục Phong bám theo sau hét lên giải thích, “Bé cưng, anh thực sự kiếm được rất nhiều tiền đó! Em tin anh mau bỏ việc làm thêm kia đi, một ngày làm nhân viên văn phòng còn chưa đủ mệt chết sao, lại còn vất vả kiếm thêm việc?” Gã đuổi theo sau ầm ĩ hét lớn hệt như một đứa trẻ sợ bị ghét bỏ.
Lục Phong nhìn vợ nhỏ không thèm nghe gã giải thích chỉ cắm đầu đi thẳng về phía khu nhà, gã cảm thấy bực tức không thôi, vừa đi vừa kể công, “Vu Khiết, em nghe anh nói, anh có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hiện tại anh đang làm đội trưởng của khu công trình đó, chắc chắn cuối năm sẽ được hưởng thêm tiền hoa hồng.”
Trong khu phố có mấy bà bác thường hay ra đây tập thể dục cho khỏe người, hôm nay may mắn được hóng chuyện nhà người khác, ừm, nhìn có vẻ là mâu thuẫn trong gia đình đi.
Vu Khiết thấy mấy bà bác đang tò mò nhìn hai người, cô xấu hổ dừng bước, quay đầu lại hậm hực hét lên với gã, “Anh tưởng em là đồ ngốc hả?” Nếu làm thợ mà giàu như vậy, chắc mọi người đều đổ xô đi khuân vác hết rồi!
Lục Phong hắc hắc cười, “Em rốt cuộc cũng chịu nhìn anh rồi.”
Cô hiện tại không có tâm tình tốt như ai kia, sắc mặt đanh lại không cảm xúc. Gã quay đầu hướng mấy bà bác cười cười, sau đó lôi kéo cô vào một góc vắng vẻ, nhưng cô lại dở chứng giận dỗi, không chịu hợp tác cứ vùng vằng tránh né. Gã nhìn bộ dạng xù lông của cô liền thấy buồn cười, “Nào, nói anh nghe xem, em có chuyện gì giấu anh?”
Vu Khiết buồn bã quay đầu, “Em chẳng có gì muốn nói với anh hết!”
Lục Phong mím môi rồi thở dài thườn thượt, “Bé cưng nhà ta ngày càng không biết nghe lời rồi.” Gã thở dài, xong sau đó không chịu nói gì, chỉ chăm chú quan sát đối phương với ánh mắt ôn hòa, nhìn một cách cố chấp không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của cô.
Vu Khiết xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, nhìn cảnh vật ở khu phố này rồi nở nụ cười buồn, “Anh Phong, anh trở về đi, trở về làm Lục thiếu gia uy phong như ngày xưa đi. Anh không cần phải theo em chịu khổ nữa, nếu thích anh có thể xem quan hệ của chúng ta chưa từng xảy ra.”
Chúng ta không có mối quan hệ gì với nhau cả, Lục Phong có muốn oán, muốn ghét cô cũng được, bởi cô không muốn vì mình mà kéo gã xuống nước, rồi ngày nào đó gã sẽ phải hối hận. Sau đó, gã chắc chắn sẽ về nhà, còn cô cả đời này chẳng thể trở về được nữa.
Vu Khiết sợ mình sẽ lún vào hố sâu không đáy này, một ngày nào đó trong lòng sẽ cảm thấy mất mát, cho nên còn không bằng sớm chấm dứt, đau dài không bằng đau ngắn.
Lục Phong sao lại không hiểu tâm tư bây giờ của vợ nhỏ, gã nhìn cô cười ấm áp nhưng cô cứ giận dỗi không chịu quay lại để ý. Gã nhìn vóc dáng nhỏ bé nhưng tâm hồn đầy mạnh mẽ gai góc của đối phương, tầm nhìn trước mắt có chút mơ hồ, gã vươn tay ôm lấy bả vai cô, “Đồ bạc tình bội nghĩa. Nói, có phải em ra ngoài lén phén với thằng nào rồi bây giờ đòi bỏ anh không?”