Lục Phong lại tìm hiểu thêm mấy công ty, nhưng cảm thấy buồn bực không thôi. Tuy xí nghiệp hiện tại gã đang làm cũng không tệ, nhưng nó không phù hợp với loại hình xí nghiệp ở Việt Nam. Đã thế mấy xí nghiệp lớn còn chướng mắt xí nghiệp gã đang làm, tìm đủ mọi cách giật mối làm ăn, làm gã khắp nơi đều vấp phải khó khăn.
Mỗi lần đều là miệng khô lưỡi khô giảng giải hết nửa ngày, kết quả đều bị hất cho một gáo nước lạnh, “Cậu Lục, mặc dù cậu nói không sai nhưng chúng ta không thích hợp…” Lục Phong cố giữ phong thái chuyên nghiệp, kiềm chế sự tức giận muốn đấm vào mặt đối phương. Gã cảm thấy bản thân như bị đùa giỡn, không thích hợp sao không chịu nói sớm, hừ!
Một hôm, Lục Phong cần phải đi trao đổi với bên đối tác, bảo vệ vừa thấy gã tây trang giày da bóng loáng, mang theo cặp công văn liền chặn ngay cửa. Lục Phong nội tâm bùng nổ, gã đẹp trai ngời ngợi ai cũng biết, có chỗ nào giống đa cấp hả?
Nửa tháng sau, Lục Phong vẫn đi trên con đường vất vả mưu sinh. Lục Kỳ gọi điện thoại cho gã, hai người nói với nhau vài câu liền treo máy, khẩu khí rất đáng giận!
Một hôm, Lục Phong ngồi chờ ở quán cà phê gần chỗ Vu Khiết đang làm, chỉ ngồi một chỗ chăm chú xem lại tài liệu. Loại quản lý tài khoản chuyên nghiệp này vài năm sau có lẽ sẽ rất phát triển nhưng bây giờ nó không phù hợp ở thị trường Việt Nam. Gã nhìn đống tư liệu rối rắm trước mặt rồi thở dài, thị trường qua vài năm nữa là tốt rồi nhưng gã không thể chờ kịp đến lúc đó, tiền nhà, tiền nước, tiền sinh hoạt vẫn còn chưa thanh toán đủ.
Lục Phong nhấp một ngụm cà phê cho tỉnh người. Đột nhiên, tình địch từ đâu xuất hiện, Lý Ngọc mặt dày an vị ngồi ở phía đối diện, giả bộ hỏi, “Có phiền không nếu tôi ngồi ở đây?”
Lục Phong nhìn hắn khó hiểu, “Lý Ngọc, sao mày lại ở đây?”
Coi bộ hôm nay tâm trạng của Lý Ngọc rất tốt, không vội trả lời đã thoải mái ngồi xuống, nhìn tư liệu trong tay gã bật cười, “Lục thiếu gia hiện tại đang có khó khăn về vấn đề tài chính à?”
Lục Phong không được tự nhiên, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng gã lại không có biện pháp xử lý tình địch trước mặt. Dù bây giờ bản thân đang lâm vào tình trạng nghèo khổ, gã cũng không muốn đối phương phải khinh thường mình.
Lục Phong giả vờ ung dung dùng muỗng khuấy cà phê, cười hỏi, “Lý thiếu rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà đến tận đây để tâm tình với tôi?”
Lý Ngọc nhìn bộ dạng khiêu khích của đối phương, không ngại đáp trả, “Nơi này chẳng phải của một mình mày, chẳng lẽ đây cũng thuộc đất của Lục gia?”
Lý Ngọc ngữ khí châm chọc. Lục Phong cố trấn an bản thân, cười cười thầm nghĩ lời hắn nói không quá quan trọng. Gã hiểu Lý Ngọc là có ý tứ gì, gã hiện tại rời khỏi nhà trốn đi, chính là bộ dạng nghèo rớt mồng tơi nhưng điều này cũng chẳng có gì đáng sợ, gã chỉ cần cùng người mình yêu ở chung một chỗ đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện rồi.
Lý Ngọc nhìn thấy điệu cười ngu ngốc của đối phương liền tức giận đến nghiến răng, hắn biết trong lòng tên khốn này đang tưởng bở cái gì. Không chỉ vì hắn thầm thương trộm nhớ Vu Khiết suốt bao năm nay, còn phải tận mắt chứng kiến việc cô theo một người đàn ông mà bỏ lỡ cả một tương lai sáng lạn sau này. Chính là càng biết hắn lại càng sinh khí!
Lý Ngọc nghiến răng ken két, cố giữ cho mình thật bình tĩnh mới bắt đầu đánh trả, “Nghe nói Lục thiếu gần đây bị khủng hoảng tài chính à?”
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Phong nhìn người trước mặt, giọng điệu thâm trầm tra hỏi, “Lý thiếu đây là có ý gì?”
Lý Ngọc không vội trả lời, cười khúc khích, cười đã rồi hỏi một câu không liên quan, “Nghe nói gần đây xí nghiệp Lục thiếu đang làm có hợp tác với bên Phúc Nguyên?”
“Chẳng lẽ Phúc Nguyên lại có dính líu gì đến Lý thị?” Lục Phong nhăn mày hỏi.
Lý Ngọc không chút để ý trả lời, “Tôi cứ tưởng Lục thiếu sẽ không bận tâm đến vấn đề tiền bạc.”
“Đừng đánh trống lảng, vô vấn đề chính đi, Phúc Nguyên là công ty của mày à?” Lục Phong nhận ra được có gì đó không đúng. Gần đây, một công ty mới nổi tự xưng là chi nhánh con của Lý thị muốn ký kết làm ăn với xí nghiệp mà gã đang làm. Ban đầu, gã cảm thấy kỳ lạ, ra sức ngăn cản cấp trên dừng ký kết hợp đồng nhưng bọn họ không chịu, thấy lợi trước mắt mà không tính đường lui về sau.
“Cũng tại tôi không nghĩ Lý thiếu lại có nhiều tiền đến như vậy. À mà khoan, từ khi nào một công ty cỏn con như Nguyên Phúc đào đâu ra tự tin để đặt mình ngang hàng với xí nghiệp S vậy? Lý thiếu thử nghĩ xem, chỉ vì muốn chơi tôi một vố mà gây hấn với biết bao xí nghiệp lớn, đáng sao?” Lục Phong hiểu ra vấn đề, cười châm chọc, “Lý thiếu cũng thật hào phóng, chắc cậu cũng không ngại nếu chuyện này tới tai ông nội của cậu chứ nhỉ? Nếu như ông ấy biết tin, nhất định sẽ vui mừng lắm đây, bất hạnh người ông tài giỏi có thằng cháu lại chẳng ra gì.”
Lục Phong đem từng câu từng chữ mang đầy tính sát thương nói ra, thỏa mãn khi nhìn thấy sắc mặt của Lý Ngọc ngày càng khó coi như ăn phải miếng khổ qua đắng nghét. Gã uống một ngụm cà phê cho nhuận họng, sau đó cười cười.
“Lý Ngọc ơi, Lý Ngọc à, nếu mày chỉ vì muốn chỉnh tao, tao thật lấy làm vinh hạnh có thể khiến Lý thiếu gia mạo hiểm lớn đến như vậy. Chỉ là, mày nên nhớ, mỗi khi làm cái gì đều phải suy nghĩ một chút đến lợi ích trước và sau. Tao nhớ không nhầm ông nội Lý của mày năm nay sẽ tham gia bầu cử chức thị trưởng thành phố, coi chừng nhờ kế hoạch trả thù ngu ngốc của mày vô tình sẽ phá hỏng cả sự nghiệp của ông.”