Dừng lại nhớ về khoảng thời gian cấp ba ấy, Vu Khiết nhận ra đã không biết bắt đầu từ khi nào Lục Phong đã trở thành cả thế giới đối với cô. Mọi hành động gã làm đều ảnh hưởng đến tâm lý của cô.
Giống như Lục Phong đã từng nói, quả nhiên Vu Khiết không thú vị một chút nào. Bây giờ cô mà ngồi ở đây ăn vạ cũng chẳng được ích lợi gì, Lục Phong cũng chẳng thể nào xuất hiện chỉ để dỗ dành cô. Đoạn tình cảm mười mấy năm này dù có gồng gánh để tiếp tục cũng chỉ làm đau khổ hai bên mà thôi.
Vì một câu nói của Lục Phong, Vu Khiết đã hiểu ra mọi chuyện không thể cứu vãn trở về như ban đầu được nữa. Cô phải rời khỏi đây, gã đã nói những lời như vậy chính là có ý muốn đuổi khéo. Quả thật chẳng có một người trưởng thành gần ba chục tuổi đầu nào lại đi ăn bám người khác cả, chính là cô ăn của gã, uống của gã, mặc của gã.
Vu Khiết nhìn chiếc nhẫn với viên kim cương lấp lánh được đeo trên tay, cô tự hỏi vậy khoảng thời gian cùng nhau đồng hành, cùng nhau vượt qua gian khổ của hai người được tính là gì đây?
Có lẽ việc Vu Khiết rời đi lúc này sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất, lúc ấy Lục Phong sẽ không cần phải cố gắng vì cô đến như vậy, sẽ không cần phải tăng ca mỗi tối, cũng không còn phải đau đầu mệt mỏi. Có lẽ trong tương lai gã sẽ tìm được người phụ nữ phù hợp và xứng đáng để đứng bên cạnh gã hơn cô.
Nếu Lục Phong không thể nói lời chia tay vậy cứ để cô hoàn thành nó trước.
Thế là Vu Khiết nhanh chóng vào phòng ngủ thu dọn hành lý, đem hết quần áo bỏ vào trong vali. Trong lúc soạn đồ, cô phát hiện Lục Phong nói thật đúng, nhìn vào đống đồ này xem, quá nửa trong số này đều là đồ của gã bỏ tiền ra mua cho cô.
Vu Khiết cười nhạt, cảm thấy bản thân mình thật nghèo khổ vô dụng. Cô đi đến bàn làm việc nhanh chóng cầm laptop và xấp tài liệu quan trọng bỏ vào trong balo, sau đó cầm lấy di động và ví tiền rồi xách vali rời khỏi căn nhà đã gắn bó suốt nhiều năm này.
Vu Khiết không buồn ngoảnh đầu lại, hoặc là nói, cô không dám.
________
Ở quán bar tại thành phố S
Lục Phong hẹn Vu Mân ra ngoài uống rượu, nhưng kỳ lạ thay một giọt rượu gã cũng không thèm đụng đến, chỉ ngồi thu lu một góc không nói không rằng. Thực chất gã đã tỉnh rượu được kha khá, hay nói đúng hơn ban nãy khi vừa ra khỏi nhà gã đã lập tức hối hận. Gã cảm thấy mấy lời sỉ vả mà mình nói với Vu Khiết thật con mẹ nó đáng giận, quả thật rất khốn nạn không thể tha thứ được, thế nên gã liền chạy đến nơi này mượn rượu giải sầu để trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.
“Lại cãi nhau với Vu Khiết à?”
“Anh vừa mắng em ấy.” Lục Phong rầu rĩ hối hận, tâm trạng bây giờ vô cùng khổ sở, càng cảm thấy bản thân thật con mẹ nó ngu ngốc. Tất cả những lời không nên nói với Vu Khiết nhất, dưới tác dụng của rượu liền hồ đồ nói ra hết cả rồi.
“Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với anh nữa. Anh biết rõ vì anh mà cô ấy đã từ bỏ lời mời du học từ ngôi trường danh giá ở nước ngoài, vì anh mà từ mặt với cả gia đình, chôn chân cùng anh chịu khổ suốt nhiều năm, vậy mà… vậy mà anh còn có thể nói ra những lời khốn nạn đó để sỉ nhục cô ấy nữa. Dạo này, anh thật sự cảm thấy lạ lắm. Anh không còn cảm thấy vui vẻ mỗi khi về nhà, lại cảm thấy thật phiền mỗi khi cô ấy hỏi anh có còn yêu cô ấy nữa không. Bản thân anh cũng không biết… anh không hiểu tình cảm bây giờ là do trách nhiệm hay vẫn còn yêu cô ấy.”
“Anh đừng rối, nếu như anh nói anh không yêu Vu Khiết, vậy thì mấy năm này anh bán mạng làm việc là vì ai? Yêu hay không yêu chẳng phải anh chính là người rõ ràng nhất sao?” Vu Mân nhìn bộ dạng chật vật của người bạn thanh mai trúc mã này liền bật cười, y không biết từ lúc nào một người vô tâm vô phế như Lục Phong lại có thể sứt đầu mẻ trán vì tình yêu đến như vậy. Nhìn những việc mà gã cùng Vu Khiết đã trải qua để đi được đến ngày hôm nay, nếu không phải yêu thì là gì cơ chứ?
“Em không hiểu đâu, cái cảm giác đó thật sự rất khó chịu mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cô ấy khi tìm đủ mọi cách lấy lòng anh. Tại sao cô ấy phải làm như vậy chứ? Không phải bọn anh là vợ chồng sao? Điều này làm anh tránh né cô ấy, lại không muốn cùng cô ấy thân cận, có phải là anh bị điên rồi không? Nhìn cô ấy khổ sở như vậy, anh cũng không muốn một chút nào…”
“Cái gì mà chẳng có nguyên nhân của nó, chẳng phải đều do anh đầu tắt mặt tối, bận rộn làm việc đến nỗi chẳng thể dành thời gian để bên cạnh em ấy sao? Có lẽ vì ít nói chuyện với nhau nên hai người mới sinh ra nhiều hiểu lầm không đáng có. Anh thử nghĩ lại đi, anh bực bội liệu em ấy không bực bội? Anh phiền lòng liệu em ấy không phiền lòng? Anh cũng đừng ích kỷ như vậy nữa, đừng để tình cảm bao nhiêu lâu nay của hai người chỉ vì một chút hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau.”
Vu Mân thực sự muốn người bạn tốt của y có một cuộc sống thật tốt, chỉ là gã đang lầm đường lạc lối mà thôi. Vu Khiết vẫn luôn yêu gã, hai người vẫn có thể trở về bên nhau.
“Anh so với em còn may mắn hơn nhiều...” Chẳng bù như y, chẳng thể nắm được trái tim của người kia.
Hai người bọn họ lại ngồi nói chuyện tâm sự, mãi đến khi người phục vụ tới nhắc nhở đã đến giờ đóng cửa, họ mới lục tục ra về.