Vu Mân thở dài, y đầu hàng trước sự cợt nhả và khiêu khích của đối phương “Thôi được rồi, đúng là em nhìn thấy anh em của mình thân thiết với người khác làm em ghen tị muốn chết đi được, thế nên sau này anh cũng bớt chọc người ta lại đi…”
Vu Khiết hốt hoảng lùi về sau, cô run rẩy nghe được cuộc đối thoại vốn không nên nghe, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Chờ đến khi trở về nhà, Vu Khiết cuộn mình trong chăn ngu ngốc nở nụ cười ngờ nghệch, sau đó lại không cách nào kiềm chế được liền òa khóc thật to.
Vu Khiết không trách Lục Phong, dù sao đó cũng là quyết định của gã. Mấy ngày này được tiếp xúc và trò chuyện với gã nhiều hơn, không còn phải lén lút thập thò nhìn lén gã nữa, nhiêu đó thôi cũng đủ làm cô mãn nguyện rồi.
Mặc kệ những chuyện xảy ra như mơ này chính là công cụ hoàn hảo cho sự thật việc Lục Phong làm thân với cô chỉ vì chọc tức Vu Mân mà thôi, bởi trên thế giới này có vài thứ không nên thuộc về mình, cũng sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Vu Khiết liền phát hiện mắt mình sưng đỏ vì khóc quá nhiều, càng nhìn càng thấy thật dọa người. Tối hôm qua Vu Khiết vừa khóc vừa suy nghĩ nhiều lắm, cô cảm thấy dù mình đang đơn phương thích người ta, dù chưa tỏ tình với người ta bao giờ, nhưng cũng coi như là thất tình rồi.
Tuy rằng bây giờ trong lòng Vu Khiết vẫn còn nhớ thương đến gã, dù sao cũng chẳng cách nào nói bỏ là bỏ được đoạn tình cảm đơn phương này, nhưng cô sẽ không còn tưởng bở như lần trước luôn cảm thấy có hy vọng nữa.
Nghĩ lại mới thấy nào có hy vọng gì chứ, chỉ là Vu Khiết quá tự cho là thật, cho rằng việc gã đối xử tốt và bắt chuyện với cô là có một chút tình cảm nào đó. Bấy giờ ngồi ngẫm lại, Lục Phong chỉ là tiện tay giúp đỡ kẻ yếu đuối là cô mà thôi.
Bản chất của gã vốn là người thiện lương dễ mềm lòng, khác hẳn khuôn mặt lạnh nhạt mà gã trưng ra mỗi ngày. Không chỉ vậy, mọi hành động của gã đều muốn thu hút sự chú ý của Vu Mân, chứ không phải là cô.
Nghĩ đến đây, trong tim Vu Khiết như có ai đó bóp chặt chẳng thể thở nổi, cô quyết định sẽ không theo đuổi Lục Phong nữa.
Giờ ra chơi hôm nay Vu Khiết cũng không thèm lên sân thượng, cô lại ra thư viện vừa đọc sách vừa ăn sáng. Trong lúc đang gặm ổ bánh mì ngon lành, không biết Lục Phong từ đâu chui ra.
Gã tiến vào phòng thư viện, đồng thời mang theo một luồng khí lạnh lẽo thâm trầm đi đến trước mặt cô, mày khẽ cau lại lạnh lùng hỏi, “Sao lại không lên đó?
Vu Khiết biết ‘đó’ mà Lục Phong đề cập đến chính là sân thượng nhưng cô không vội trả lời, tiếp tục lơ đi sự hiện diện của gã. Cô muốn cắt đứt mọi thứ liên quan đến gã, một mực yên lặng không trả lời tiếp tục gặm ổ bánh mì dang dở.
Đợi khoảng chừng năm phút vẫn chưa thấy câu trả lời, Lục Phong thở dài bất đắc dĩ hỏi, “Cô ghét tôi lắm à?”
Vu Khiết khẽ run rẩy, hoảng loạn ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống. Gã hỏi với giọng điệu như thế làm sao cô nỡ ghét được, thích còn không kịp nữa là. Nhưng bởi vì quá thích, vì thích nên không dám đến gần, bởi vì càng gần lại càng thấy đau, cô sợ đến cuối cùng mình sẽ vì bệnh ghen tị mà trở nên ghê tởm trong mắt gã.
Rõ ràng là ban đầu Vu Khiết chỉ dám lén lút nhìn gã trong im lặng cũng đủ thỏa mãn rồi, nhưng trên đời này đâu ai đoán trước được điều gì, càng nhìn cô lại càng mê luyến gã đến phát điên. Bởi cô không muốn chỉ dừng lại ở việc nhìn mà còn muốn gã chạm vào rồi thơm lên má cô, thậm chí là hôn vào môi.
Lục Phong nhìn đối phương chẳng thèm để ý đến gã, thở dài nói, “Vậy tôi hiểu rồi.”
Nghe thấy tiếng bước chân của ai kia ngày một xa, Vu Khiết cố gắng lắm mới nhịn được dục vọng muốn đuổi theo giải thích với gã rằng cô không hề ghét gã, thậm chí còn yêu gã đến điên cuồng.
Nhưng mọi chuyện nên dừng lại là tốt nhất, bởi vì tình cảm đơn phương vốn dĩ không nên tiếp tục.
Lại chẳng ngờ người kia đi không được bao lâu lại quay trở về, Lục Phong cầm theo một vỉ thuốc rồi nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô, “Dù có ghét tôi cũng phải nhớ uống thuốc sau khi ăn, chắc cô cũng không quên lý do cậu ngất xỉu là vì gì đi.”
Vu Khiết chỉ im lặng nhìn gã chẳng nói năng gì, Lục Phong một bộ dáng không được tự nhiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, “Tôi sẽ ngồi ở đây đợi cô uống thuốc rồi mới đi.”
Lục Phong một thân đồng phục ngồi đọc sách trong thư viện trông thật đẹp mắt, thân thể săn chắc, cường tráng như ẩn như hiện sau lớp áo sơ mi. Chỉ một chốc lát sau, phòng thư viện đã có không ít nữ sinh không chỉ tới để đọc sách, bọn họ ríu rít đứng trước kệ sách cách bàn của cô và Lục Phong không xa, chẳng phải vô tình mà cố ý liếc mắt nhìn về phía này.