Ngón tay đang cử động của Vu Khiết bỗng ngừng lại, cô nhìn tấm ga giường bị vò đến nhàu nát, xuất thần nhớ lại những chuyện cũ trước kia.
Ký ức xưa cũ dần hiện lên trong tâm trí của Vu Khiết, đó là lúc cô cùng Lục Phong công khai mối quan hệ với hai bên gia đình. Kết quả đương nhiên chỉ có một, chính là không chấp thuận.
Dù bị gia đình ngăn cản, nhưng hai người nhất quyết không muốn buông bỏ đoạn tình cảm khó lắm mới có được này. Thế là vào một ngày mưa giông gió lớn, Lục Phong cùng Vu Khiết quyết định bỏ nhà ra đi để chứng minh cho người lớn thấy tình yêu của họ cũng giống như tình cảm nam nữ khác, là tình yêu được vun đắp giữa hai con người, là tình cảm nồng nàn, cháy bỏng chứ chẳng phải dị biệt, khác loài.
Vu Khiết nhớ những ngày tháng cùng Lục Phong trải qua cuộc sống thập phần gian khổ, mỗi ngày đều quay cuồng trong đống chuyện cơm áo gạo tiền đến sứt đầu mẻ trán. Dù cả hai đều xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng làm gì có cha mẹ nào lại chấp thuận cho con trai họ ở bên cạnh một người phụ nữ không thể sinh con?
Lúc ấy, đủ thứ thẻ sinh hoạt hằng tháng được ba mẹ cấp cho đều bị đóng băng, cả cô và gã đều không một xu dính túi. Bọn họ chấp nhận phải đi làm thuê, làm mướn để trang trải cuộc sống qua ngày. Sinh hoạt túng quẫn ngay cả tiền thuốc men cũng không thể chi nổi, chỉ có thể xắt vài lát gừng, bỏ thêm tí mật ong vào ly chanh nóng rồi đút nhau từng muỗng mong mau hết bệnh.
Mỗi lần hai người nằm trên giường, trên chính chiếc ga giường màu xanh lam này, chính tay Vu Khiết đã múc từng muỗng nước chanh nóng cho Lục Phong. Nhìn gã không chịu được hương vị lẫn lộn trong ly nước, cô cảm thấy có chút hả hê, nhưng chưa vui vẻ được bao lâu đã bị tên quỷ mè nheo kia nháo nhào đòi hôn cho bằng được.
Hết thơm má, nựng cằm rồi nhân lúc không để ý, gã đã trộm hôn môi cô cho đến khi cả hai không còn hơi để thở. Hơi thở dồn dập làm cả căn phòng trở nên nóng bỏng, ánh mắt ướt át vô tình chạm nhau rướm đầy tia mê hoặc.
Ly chanh nóng với đầy đủ dư vị chua chua ngọt ngọt, thế nhưng trong lòng của Vu Khiết năm đó rất rõ, đó là cô nguyện ý ở bên Lục Phong đến suốt đời.
Vu Khiết đã từng nghĩ Lục Phong là lựa chọn duy nhất và cuối cùng của cô, nhưng đâu ai đoán được chữ ngờ, cảnh còn người mất. Ngẫm đi ngẫm lại, đã rất lâu rồi cô chưa làm chuyện thân mật cùng với gã…. Hay thậm chí một bữa cơm thôi cũng hiếm khi ăn cùng một bàn, mà cũng đừng mong chờ đến chuyện ăn một bữa cơm, hơn một tuần nay cô còn chưa thấy mặt gã lấy một lần.
Dòng ký ức ngọt ngào lẫn đắng ngắt đóng lại, Vu Khiết trở về với thực tại tàn nhẫn. Cô bị bệnh nhưng người cô yêu lại không ở bên cạnh mớm thuốc cho.
Vu Khiết hạ mắt nhìn chiếc chăn bông bị vặn thành một đống nhăn nheo, cô cảm nhận được dư vị đắng ngắt từ đầu lưỡi đang tràn ngập toàn bộ khoang miệng. Trước mắt bỗng trở nên thực mơ hồ ẩm ướt, cô muốn ngừng khóc nhưng không thể, hai hàng lệ cứ thi nhau tuôn trào, chẳng cách nào kìm được nỗi đau xót đang âm ỉ rỉ máu trong tim.
Đã không còn tâm trạng nấu cơm để chờ ai đó về nhà ăn chung nữa, Vu Khiết giận dỗi cái gì cũng không muốn làm. Cô không thể để bản thân càng thêm lún sâu vào đoạn tình cảm chỉ còn một phía, việc ngoan ngoãn làm một người vợ đảm đang dần trở nên quá sức.
Vu Khiết rúc đầu vào trong chăn bông ấm áp, hít lấy hít để mùi hương còn sót lại của ai kia.
Chờ cho đến khi Lục Phong trở về nhà, gã có chút bất ngờ. Mọi hôm gã đều thấy thân ảnh quen thuộc của ai kia đang gà gật trên bàn ăn chờ gã về ăn cùng, vậy mà hôm nay ngay cả một câu chào hỏi quen thuộc “Anh đã về!” của người nọ cũng chẳng được nghe thấy.
Tâm tình bỗng trở nên cực kỳ bực bội. Gã tháo cà vạt, nhanh chóng bước vào phòng bếp muốn rót cho mình một cốc nước để hạ hỏa, thế mà lại bị cảnh tượng bừa bộn trước mắt làm cho giật mình.
Một bàn cơm thịnh soạn được bày ra trước mặt như mọi khi, ngặt nỗi chúng không còn nóng hổi nữa, cũng chẳng được đậy kín hay bỏ vào tủ lạnh bảo quản. Gã chỉ thấy nồi canh đã lạnh ngắt, đĩa rau cũng không còn giữ được độ tươi, lại càng chẳng thể nhìn nổi tô thịt hầm bởi vì để ở bên ngoài quá lâu đã nổi lên những váng mỡ lềnh bềnh kèm theo mùi chua không thể ngửi nổi.
Chuyện này không thường xảy ra… Cục cưng trước nay vẫn luôn nghe lời gã, bất quá mỗi khi giận dỗi vô cớ cô sẽ lại giận cá chém thớt mà lãng phí thức ăn.
Lục Phong không hiểu Vu Khiết lại đang giận dỗi cái gì, lại càng không có hứng hỏi thăm. Gã biết mấy năm nay mối quan hệ giữa hai người họ đã xuất hiện tia rạn nứt, nhưng nếu cô đã không nói, gã cũng không muốn chủ động mà nhắc tới. Bởi gã rất bận, hằng ngày gã phải xử lý rất nhiều công việc, càng không có thời gian để đi an ủi sự giận dỗi tự phát của ai kia.