Chương 9: Không có ý tốt. “Anh yên tâm, cô Du chỉ là tính tình ngang ngược, nhưng không phải người vô tâm. Anh đối xử tốt với cô ấy, một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu rõ. Bây giờ cô ấy còn nhỏ, 18 tuổi còn chưa hết giai đoạn phản nghịch, chống lại anh là chuyện rất bình thường” Kiều Phong Khang không nói tiếp gì nữa. Ngoài cửa sổ, ngọn đèn lúc sáng lúc tôi đảo qua mắt anh. Trên gương mặt anh tuấn lấy dính chút thâm trầm của đêm đen, càng khiến người ta không nhìn thấu cảm xúc. Bên này. Du Ánh Tuyết bị nhốt. Tuy mình đuối lý trước, nhưng cảm giác bị nhốt ở trong tù như vậy, lại chua xót tới mức khiến cô muốn khóc. Cô là bé gái mồ côi. Không có cha mẹ, không có người để dựa vào. Lúc đó, cảm giác chua xót trong lòng, cảm giác vô lực, cảm giác cô độc không ngừng khuấy đảo trong lòng, càng ngày càng mãnh liệt hơn. Giống như lợi kiếm không chút lưu tình đâm nát tất cả ngụy trang cứng rắn nhiều năm qua của cô, đâm thẳng vào trái tim vị trí mềm mại nhất. Hôm sau. Cô được người của cục cảnh sát cung kính đưa ra. Cô đứng trên đường, chỉ cảm thấy ấm ức trong lòng không mất đi. Không muốn trở về. Không muốn gặp tên xấu xa kia! Hơn nữa, nơi đó luôn không phải nhà của cô… Cô gọi điện cho Phùng Linh Nhi, muốn đến nhà cô ấy ngủ nhờ một đêm. Kết quả Phùng Linh Nhi đã sớm ra cửa, đi đón cha mẹ cô ấy. Du Ánh Tuyết không ngừng hâm mộ. Vì không làm chậm trễ chuyện của cô ấy, cô lập tức nuốt những lời muốn nói xuống. Cất di động, cô đi trên đường không có mục đích. Không biết nên đi nơi nào, vết thương trên tay đau càng lợi hại hơn. Không biết đi bao lâu, bỗng nhiên trời mưa. Trời mưa như trút nước cọ rửa xuống, Du Ánh Tuyết không chạy đi trú mưa, cứ si ngốc đứng trong mưa. Giống như đang tự ngược, thừa nhận mát rượi của nước mưa. Dù sao không ai sẽ để ý tới, không ai sẽ thương mình. Không biết ngâm nước mưa bao lâu, cả người cô đều ướt sũng, suy nghĩ đã bắt đầu hỗn loạn, bỗng nhiên có một chiếc xe đỗ bên cạnh cô. Cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. “Ánh Tuyết, lên xe đi!” Bên kia. Năm giờ chiều. Tập đoàn Kiều Thanh. “Tổng giám đốc Kiều, vừa rồi dì Lý gọi điện tới nói cô Du còn chưa trở về nhà! Điện thoại cũng luôn không gọi được!” Cửa phòng bị đẩy ra, Nghiêm Danh Sơn đẩy cửa đi vào. Kiều Phong Khang bỏ văn kiện xuống: “Cô ấy rời khỏi cục cảnh sát bao lâu rồi?” “Đã hơn năm tiếng rồi!” Năm tiếng? Lông mày của Kiều Phong Khang giật giật, vậy mà đến bây giờ dì Lý mới báo cáo! Rất rõ ràng, cô nhóc này đang kháng nghị với anh chuyện tối qua bị anh vứt bỏ. Nhưng tối qua ví tiền trên người cô đã mất, hiện giờ cô không có một đồng nào, có thể đi đâu đây? “Tìm! Điều tra cameras! Lập tức tìm cho tôi!” “Vâng!” Nghiêm Danh Sơn không dám chậm trễ, lập tức đi ra ngoài. Cùng lúc đó. Du Ánh Tuyết ngồi trên xe của cậu tư nhà họ Kiều, Kiều Quốc Thiên. Kiều Quốc Thiên cầm khăn mặt ở ghế sau, đưa cho cô: “Cháu lau đi”. Du Ánh Tuyết cố gắng nở nụ cười: “Cảm ơn chú tư. Ngại quá, cháu làm bẩn xe chú rồi” “Không cần phải khách sáo với chú tự như vậy đâu” Kiều Quốc Thiên lái xe, ánh mắt không có ý tốt thường liếc nhìn đôi chân của Du Ánh Tuyết. Cô nhóc này, bây giờ càng lớn càng xinh đẹp. Lúc này cô chỉ mặc đồng phục mỏng, vốn là thanh thuần đáng yêu. Nhưng sau khi bị nước mưa xối ướt, quần áo nửa trong suốt. Cơ thể mới phát dục lộ rõ ra hết, đôi chân kia… Vừa trắng vừa mềm, vừa dài vừa nhỏ. Chậc chậc, đúng là muốn mạng đàn ông. Khoảng cách gần như vậy, đều có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô. Đúng là một vưu vật! Kiều Phong Khang dẫn theo cô gái như vậy ở bên cạnh, trái lại biết tìm việc vui cho mình! Kiều Quốc Thiên nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhiệt huyết sôi trào. “Chú tư, sao chú lại nhìn cháu như vậy?” Du Ánh Tuyết nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đôi mắt trong suốt liếc một cái, sóng mắt dập dờn, khiến Kiều Quốc Thiên càng ngứa ngáy khó nhịn. Trên gương mặt anh ta cố gắng ra vẻ bình tĩnh, chỉ cười nói: “Không có gì, chỉ thấy cháu chật vật như vậy, chú tư đau lòng. Nếu chú ba cháu mà biết, chắc chắn sẽ giáo huấn cháu” Sắc mặt Du Ánh Tuyết thay đổi: “Chú tư, chúng ta đừng nhắc tới chú ấy có được không?” “Sao thế? Cãi nhau à?” Kiều Quốc Thiên liếc mắt nhìn cô. Du Ánh Tuyết cắn môi, gật đầu. “Chú ba cháu có tính cách như vậy đấy, đừng để ý tới chú ấy. Nhưng mà chú thấy cháu đi trên đường, sao không về nhà đi?” Du Ánh Tuyết rầu rĩ nói: “Bây giờ cháu không muốn trở về” Không muốn trở về sao? Đôi mắt Kiều Quốc Thiên khẽ đảo, lập tức nghĩ ra một ý. “Chú thấy dù sao bây giờ cháu cũng phải tìm nơi ở tắm rửa một cái mới được. Cháu đã không muốn trở về, vậy không bằng như này… Cháu đến nhà chú tự tắm rửa, tinh thần của cháu không được tốt lắm, ngủ tạm ở chỗ chú đi. Cháu ở chỗ chú, cho dù thế nào, chú ba cháu cũng không tìm được. Thế nào?” Du Ánh Tuyết không có một chút phòng bị nào đối với Kiều Quốc Thiên. Ở trong mắt cô, Kiều Quốc Thiên giống như Kiều Phong Khang hoặc cha Minh Đức, đều là bề trên tôn kính. Cho nên lúc này Kiều Quốc Thiên mời, cô không nghĩ nhiều. Nhưng mà… “Cháu chỉ sợ làm phiền chú tư” “Quấy rầy gì chứ. Đừng nói là chú tư không cảm thấy quấy rầy, cháu là cháu dâu của chú, cho dù là quấy rầy cũng được” Mở miệng một tiếng “chú tư”, một tiếng “cháu dâu”, phân biệt rất rõ ràng, cho nên Du Ánh Tuyết càng không có tâm tư đề phòng. Nghĩ lại lúc này mình không có một xu dính túi, thật sự là không có nơi nào để đi. Chần chừ một lát, cuối cùng cô gật đầu. Ngoại trừ cha của Kiều Minh Đức, người nhà họ Kiều đều sống trong một căn biệt thự riêng. Chỉ cách nhau vài phút đi bộ. Du Ánh Tuyết đi theo Kiều Quốc Thiên vào cửa. Kiều Quốc Thiên nhanh chóng tìm đồ ngủ mới và khăn mặt cho cô. Du Ánh Tuyết không nhận lấy, chỉ đánh giá. Áo ngủ của nam.