Chương 284:
Nhưng, cô ta biết nếu cô ta không đi, có thể cô ta sẽ thật sự phải chết dưới tay cha mình..
Cô ta nghiến răng, gần như dùng hết sức lực mà bò ra khỏi giường. Toàn thân run lẩy bẩy.
Mỗi bước đi đều loạng choạng, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cô ta lảo đảo bước ra khỏi nhà họ Tô.
Bắt taxi, yếu ớt để xe đưa đến bệnh viện gần nhất.
Cuối cùng cũng xuống xe, chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hét chói tai.
“Tô Hoàng Quyên, con đĩ này, dám ngủ với chồng tao, tao sẽ khiến mày chết không yên thân!”
Lời vừa dứt, chất lỏng nóng rát tạt CL tới.
“A!!! Mặt của tôi!” Trên mặt đau đớn, Tô Hoàng Quyên gắng sức che mặt, nhưng vẫn chậm một bước. Cô ta đau đớn đến lẩy bẩy: “Mặt tôi… mặt tôi.”
Bị bỏng rát khiến khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên, sau đó, ăn mòn từng chút, trở nên gớm ghiếc.
“Bác sĩ, cứu, cứu với!”
Cô ta cuồng loạn la hét, sau đó, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.
Trước khi đi, ngày cuối cùng. Du Ánh Tuyết và Phùng Linh Nhi cùng nhau đi siêu thị.
Siêu thị này, cô từng cùng mẹ đi dạo một vòng. Ngoại trừ cô và mẹ, còn có… người đó.
Bước đi, thỉnh thoảng dừng lại giữa những gian hàng, nhìn về phía đối diện.
Bước qua, là một bóng dáng lạ. Hoặc nam hoặc nữ. Nhưng, không phải là anh…
“Cậu đang nhìn cái gì thế?” Phùng Linh Nhi cũng nhìn theo ánh mắt của cô, nhưng không thấy gì.
Du Ánh Tuyết thu lại suy nghĩ vẩn VƠ, mỉm cười lắc đầu: “Có nhìn gì đâu. Chỉ xem trên kệ có thứ gì mình muốn tìm không thôi.”
Phùng Linh Nhi không khỏi liếc cô hai lần, không biết là tin hay không tin.
Chỉ hỏi: “Cậu thực sự định đi Mỹ?”
Du Ánh Tuyết đẩy xe hàng, cho các sản phẩm đặc sản vào trong xe, gật đầu nói: “Ừ, đây là cơ hội hiếm có. Hơn nữa, học bổng cũng cao hơn Bắc An. Chỉ cần mình chăm chỉ học tập thì sau này sẽ không phải lo học phí.”
“Bắc An ổn áp phết mà! Không phải lúc nào cũng muốn vào Bắc An sao?
D2 Sao đột nhiên lại thay đổi quyết định vậy? Cậu nghĩ xem, ở nước ngoài một mình khổ lắm. Ngay cả một người bạn cũng không có…”
Phùng Linh Nhi càng nói càng thấy khó chịu.
Nếu cậu ấy ở lại thành phố Bắc An, ít nhất cô ấy vẫn có thể đi tàu đến gặp được, rất thuận tiện.
Du Ánh Tuyết cười khổ, hơi hạ mi mắt xuống, khẽ nói: “Dù có tệ đến đâu, cũng sẽ không tệ hơn bây giờ, đúng không?”
Phùng Linh Nhi giật mình. Nhìn vẻ mặt buồn bã, xót xa của cô. Đúng thế…
Lúc nào, ở đâu, có bao giờ cô không cô đơn?
Không có nhà, cho dù là ở trong nước hay ở nước ngoài, cũng chỉ làm bạn với đơn côi thôi.
“Rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai biết, cũng không biết bất kỳ ai để bắt đầu lại. Với mình mà nói… có lẽ tân sinh viên…”
ít nhất, sẽ không có bất kỳ hoàn cảnh quen thuộc nào, cho dù gặp hoàn cảnh tương tự, sẽ khiến tức cảnh sinh tinh.
Phùng Linh Nhi gật đầu, không nói gì, lấy tay siết chặt tay cô.
Đã mua không ít thứ linh tinh, đẩy xe hàng ra quầy thanh toán.
Vì là cuối tuần nên có một hàng dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!