Chương 137:
Nếu như biết rõ cô nhớ thương mẹ biết bao nhiêu, biết rõ mẹ sốt ruột tìm cô bao lâu, anh không những lừa gạt cô, mà còn ở giữa cản trở, thật sự quá đáng…
Du Ánh Tuyết nhắm mắt lại, thở sâu, giống như lúc hạ quyết tâm đi đến đây, “cạch” một tiếng mở ngăn kéo ra.
Hàng lông mi run rẩy. Chậm rãi mở mắt.
“Thông báo tìm người” kia không nằm ngoài dự đoán, xuất hiện trước mắt cô.
Tuy rằng…
Đã chuẩn bị tâm lý sẵn, đã nghĩ đến khả năng này, thế nhưng…
Đợi đến khi nhìn rõ ảnh chụp, từng câu chữ trên thông báo, Du Ánh Tuyết vẫn không khỏi bàng hoàng.
Trái tim, ngày càng đau đớn.
Cô chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dần dần truyền thẳng vào ruột gan mình.
Sau đó…
Ngay cả mạch máu cũng đông cứng lại.
Lúc Nghiệm Danh Sơn sắp xếp xong phần tài liệu cuối cùng rồi dọn dẹp mặt bàn thì lại thấy Du Ánh Tuyết từ trong văn phòng đi ra.
Nhìn cô như một cái xác không hồn vậy, có thể do cô ấy đã thấy điều gì đó nên giờ mới mất hết tất cả sức sống và chẳng còn một chút tinh thần nào như thế này.
Nghiêm Danh Sơn không khỏi nhìn chằm chằm vào cô.
Anh ta vẫn không yên lòng, sau đó dứt khoát bỏ đồ trong tay xuống rồi bước nhanh đến chỗ cô. “Cô Ánh Tuyết, cô không sao chứ?”
Bước chân của Du Ánh Tuyết dừng lại.
Cô quay đầu nhìn anh ta.
Ánh mắt kia trống rỗng đến làm cho Nghiệm Danh Sơn khẽ giật mình, anh ta có chút khiếp sợ. Vả lại trông sắc mặt tái nhợt kia của cô cũng rất đáng sợ.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Anh ta cẩn thận hỏi.
“…Chú ấy đã biết bao lâu rồi?” Du Ánh Tuyết yếu ớt mở miệng.
Giọng nói có chút nhẹ nhàng mờ ảo.
Trong con người của cô có một tầng sương mù thật mỏng.
Dứt lời, anh ta đã quay người đi đến phòng nghỉ ngoài trời.
Du Ánh Tuyết không suy nghĩ nhiều mà chỉ siết chặt tờ thông báo tìm người đi theo.
Trên sân thượng rất yên tĩnh.
Thời tiết không khí nóng giống ban ngày mà có gió đêm thổi qua. Nhưng hiện tại trong lòng hai người ở đây lại không ổn định.
“Sao cô lại biết được chuyện này?” Nghiêm Danh Sơn hỏi trước.
Chuyện chặn thông báo tìm người này chỉ có anh ta và Kiều Phong Khang biết, đáng lẽ không truyền đến tai Du Ánh Tuyết mới đúng.
“Tôi chỉ muốn biết… Có phải Thông báo tìm người này do chú ấy chặn lại hay không?” Hai mắt Du Ánh Tuyết cố chấp nhìn chằm chằm Nghiêm Danh Sơn.
Nghiêm Danh Sơn nhìn vào mắt cô, tất nhiên anh ta không nói ra được bất kỳ lời phủ nhận nào. Ánh mắt dao động một hồi lại rơi xuống trên người cô, anh ta thở dài nói: “Tổng giám đốc Phong Khang có lý do của anh ấy.”
“Tôi hiểu rồi” Du Ánh Tuyết khẽ vuốt cằm quay người muốn đi.
Nghiêm Danh Sơn lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại. Du Ánh Tuyết bước đi mấy bước lại dừng lại rồi quay đầu nhìn anh ta: “Anh không cần gọi điện thoại đâu, bây giờ tôi sẽ đến hỏi chú ấy!”
Mặc kệ lý do ra sao, sự thật thế nào, cô cũng muốn chính miệng anh nói ra.
Lần này cô đi thẳng đến nhà hàng.
Lái xe giúp cô mở cửa, cô hít thở sâu rồi cầm theo bánh kem và cặp nhẫn mình đã mua từ trên xe bước xuống.
Thông báo tìm người và tấm séc trong tay đã bị cô vo thành một cục từ lâu.
Lúc cô đến thì xung quanh phòng ăn rất yên tĩnh. Chỉ có bài nhạc lãng mạn được kéo bằng đàn vi-ô-lông.
Dưới lầu là cảnh đêm xinh đẹp có thể khiến người ta mê muội của thành phố An Lập.
“Mời cô vào bên trong. Anh Phong Khang đã đợi cô rất lâu rồi” Nhân viên phục vụ giúp cô kéo cửa xoay.
Cô bước từng bước đi vào bên trong.
Rất dễ để biết…
Kiều Phong Khang đã bao toàn bộ nơi đây tối nay, trong không gian lớn. như vậy trừ nhân viên phục vụ ra thì chỉ còn lại hai người bọn họ.