Chương 133:
Còn bà ấy hiển nhiên đã bị tiếng động đánh thức. Lông mi chớp chớp, mở mắt ra, khó nhọc đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Con người vô thần trống rỗng đến khi đối diện với tầm mắt của Du Ánh Tuyết thì lập tức chấn động.
Sau đó là kinh ngạc. Không thể tin được.
Sau đó, đôi tay run rẩy chống xuống giường, nửa thân trên động đậy.
Vừa mới hoàn thành phẫu thuật, miệng vết thương đau như kim châm, vì gãy chân nên toàn thân bà đã không còn sức lực nữa, chỉ một động tác nhỏ vậy thôi cũng đã khiến toàn thân chảy ra mồ hôi lạnh.
Thế nhưng, giây phút này, bà lại không còn cảm thấy đau nữa.
“Bà Vân Thanh, bác sĩ đã dặn bà không thể cử động! Hiện tại không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì bất trắc!” Cô y tá sốt ruột, vội vàng chạy tới bên giường, muốn giúp bà nằm lại ngay ngắn.
“Ánh Tuyết.” Lâm Vân Thanh không thể nằm xuống nữa, đôi môi khô nứt tái nhợt giật giật, nói ra cái tên này.
Giống như Du Ánh Tuyết đang đứng trước cửa, xúc động đến nước mắt trào ra, làm thế nào cũng không thể ngừng lại được.
Máu mủ tình thâm. Cho dù đã 6 năm trôi qua, dù cho chỉ liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra con gái của mình.
“Mẹ!” Du Ánh Tuyết bừng tỉnh khỏi giấc mộng, kích động thấp giọng nức nở gọi một tiếng.
Chạy tới ôm lấy cổ Lâm Vân Thanh, Khuôn mặt vùi thật sâu vào lồng ngực ấm áp mình tha thiết mong ước, dường như nỗi tủi thân bao nhiêu năm trong nháy mắt đều bộc phát ra.
Cô không để ý đến hình tượng nữa, “òa” một tiếng khóc lớn.
Lập tức hai mẹ con ở trong phòng bệnh ôm nhau khóc nức nở.
Du Ánh Tuyết đứng lên, tự tay chỉnh lại gối đầu cho mẹ, cẩn thận từng chút một đỡ Lâm Vân Thanh nằm xuống.
Toàn bộ quá trình đều không nhờ đến tay người khác.
Lâm Vân Thanh rưng rưng hai mắt, vẫn nhìn Du Ánh Tuyết.
Đợi đến khi nằm xuống, vội vàng nắm chặt lấy tay của cô, một giây cũng không dám lơ là.
Sợ rằng tất thảy chỉ là giấc mơ. Tỉnh lại rồi, tất cả đều vụn vỡ…
Nước mắt của Du Ánh Tuyết cuối cùng vẫn không ngừng chảy, rất nhiều câu hỏi, rất nhiều chuyện vẫn chưa thể giải thích, thế nhưng..
Xúc động trào dâng, cuối cùng vẫn không biết bắt đầu từ đâu.
Gặp lại như vậy, cảm giác không chân thật ngỡ như đang mơ.
Cô càng không hiểu nổi, người chú ba nói rằng không còn nữa, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Ánh Tuyết nhà chúng ta..lớn thật rồi!” Lâm Vân Thanh rưng rưng, cười nói.
Nâng bàn tay dịu dàng quyến luyến VỖ về hai má của Du Ánh Tuyết, đôi mắt nhìn con như thể bù đắp cho những năm tháng xa cách kia.
Thân là mẹ mà lại bỏ lỡ quá trình trưởng thành của hai người con, loại cảm giác này, cứ nghĩ đến lại thấy đau đến tận tâm can.
Mỗi khi đêm về, nghĩ đến hai đứa con không biết lưu lạc phương nào, bà vẫn luôn trằn trọc triền miên.
Hiện giờ… Thật tốt! Thật tốt làm sao, con của bà, vẫn còn sống.
“Mẹ vẫn đẹp như xưa” Du Ánh Tuyết nhỏ giọng cười.
Tính tình trẻ con, cô có mặt trong lòng bàn tay của mẹ.
Cho dù tay của mẹ có lạnh và thô ráp đi nữa.
Thế nhưng lúc này chạm lên mặt cô, vẫn cảm thấy ấm áp, mềm mại vô cùng.
Suốt 6 năm nay, vất vả khổ cực đều in hằn lên khuôn mặt của mẹ. Thế nhưng, trong mắt Du Ánh Tuyết, mẹ vĩnh viễn là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng cô.