Chương 130:
Đính hôn ư?
Thật ra Du Ánh Tuyết cảm thấy đính hôn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cũng giống như cô và Minh Đức. Mặc dù đính hôn rất sớm nhưng kết quả…
Nhưng nếu thật sự coi đính hôn là một món quà tặng anh, thì đó cũng là một cách hay!
Du Ánh Tuyết suy nghĩ một chút, trong lòng đã quyết định.
Buổi trưa, vừa hết giờ học cô lập tức kéo Phùng Linh Nhi đi dạo siêu thị, cô chọn một cặp nhẫn đối đơn giản nhưng rất xinh xắn.
Tất nhiên cô quẹt thẻ của anh.
Suốt buổi chiều Du Ánh Tuyết đều suy nghĩ về chuyện buổi tối.
Vừa nghĩ đến chuyện muốn chủ động cầu hôn anh là cô lại căng thẳng muốn chết. Nhưng vừa đoán phản ứng của anh, vẻ mặt anh là cô lại thấy ngọt ngào khó tả.
Chỉ sờ sờ chiếc nhẫn mà tim cô như sắp bay ra ngoài.
Học xong tiết cuối đã hơn 5 giờ chiều.
Khi Du Ánh Tuyết cầm bánh gato và chiếc nhẫn vừa mua đến cổng trường, tài xế đã đứng đợi sẵn.
“Cô Ánh Tuyết! Cậu Khang đã đợi cô ở phòng ăn.”
Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu rồi ngồi lên xe.
Xe chạy bằng băng trên đường.
Ánh mắt Du Ánh Tuyết vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nắng chiều bao phủ cả thành phố, nhìn gió hoàng hôn thổi, cô cảm thấy không khí thật trong lành.
Mọi thứ đều thật đẹp…
Khi sắp đến phòng ăn, điện thoại đột ngột reo lên.
Cô còn tưởng là Kiều Phong Khang gọi điện nhưng lấy điện thoại ra lại thấy một dãy số lạ.
Cô nghe máy mà không suy nghĩ nhiều.
“Chị đây!”
Du Ánh Tuyết vẫn chưa mở miệng đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói không quen thuộc lắm.
Nhưng chỉ với hai chữ, Du Ánh Tuyết đã biết là ai.
Một vị khách không có ý tốt. Cô lập tức ngồi thẳng lên: “Chị Quyên!”
“Hôm nay là sinh nhật Phong Khang, chị nghĩ em định đón sinh nhật với anh ấy phải không?”
Tô Hoàng Quyên không giỏi vòng vo.
Du Ánh Tuyết cũng nói thẳng: “Vâng. Chúng tôi chuẩn bị hẹn hò. Chị Quyên có việc gì vậy?”
Cái gì mẹ hay không mẹ, thật sự không biết cô ta đang nói gì.
“Du Ánh Tuyết! Mẹ em không hề chết”
Mặc dù Du Ánh Tuyết không tin những lời này, nhưng lòng cô vẫn hơi xúc động.
Nếu mẹ còn sống thì tốt biết mấy!
“Chị Quyên! Tôi không thấy chuyện này có gì buồn cười.”
Giọng điệu của Du Ánh Tuyết vô cùng lạnh lùng. Cô không muốn nói gì thêm nữa nữa, vì thế định ngắt điện thoại.
Thế nhưng…
đầu dây kia, giọng nói của Tô Hoàng Quyên lại truyền đến.
“Mẹ của chị tên là Lâm Vân Thanh”
Ngón tay định ngắt kết nối của Du Ánh Tuyết bất ngờ dừng lại. Trong chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên căng thẳng.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác cô lại không dám ôm nhiều hy vọng.
Phải biết rõ một điều…
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều.