Chương 107: Hoàn toàn buông tay rồi.
Nhưng, nếu cô đến không giúp anh ta, không đi cùng anh ta, trong lòng cô sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Thậm chí, sẽ càng khó chịu… “Tại sao?” Cô lúng ta lúng túng hỏi. “Đừng hỏi anh tại sao, bởi vì chính anh cũng không biết lý do.”
“Nhưng mà… em mua cháo rồi” Dưới ánh mắt khinh thường của người phục vụ và những thực khách khác, Du Ánh Tuyết ngơ ngác trả 16,000 nghìn đồng, cầm lấy bát cháo trong tay, nói với anh ta: “Em đưa anh tới đây, bây giờ đã được mua rồi”
Ngoại trừ việc mua cháo cho anh ta… Cô dường như không có gì khác để giúp cả. “Đừng tới đây!”
Kiều Minh Đức kích động từ chối CÔ.
“Du Ánh Tuyết, nếu em không muốn anh đổi ý, đừng xuất hiện trước mặt anh nữa!” Kiều Minh Đức ngăn cô lại, giọng nói bất giác cao lên: “Đừng để anh gặp lại em. Nếu không… anh sẽ hối hận vì quyết định vừa rồi! Chỉ cần nhìn em một cái, anh lại muốn dẫn em đi Mỹ với anh, cũng sẽ luyến tiếc khi giao em cho chú ba! Cho nên… nếu em không muốn đi Mỹ thì cứ đứng ở nơi đó, đừng qua đây nữa”
Người yêu thật lòng thì chỉ cần liếc mắt một cái sẽ càng nhớ, liếc mắt một cái lại càng không thể xa rời.
Cho nên, nếu thực sự muốn chia xa thì tốt hơn hết cứ tránh xa nhau không gặp nhau nữa.
Du Ánh Tuyết không nói gì nữa, chỉ đứng ngơ ngác bên kia, ngơ ngác cầm điện thoại, nghe tiếng thở bên kia điện thoại…
Cả hai người đều im lặng. Không khí vô cùng đè nén.
Không biết sự im lặng này đã kéo dài bao lâu, nước mắt Du Ánh Tuyết chảy ra ướt cả gò má.
Bên kia, Kiều Minh Đức cũng dựa lưng vào xe lăn, hai mắt nhắm nghiền.
Như vậy. Cứ như vậy buông tha cho cô rồi. Hoàn toàn từ bỏ.
“Minh Đức, để cho Ánh Tuyết lại đây, chúng ta sắp đi vào rồi”
Giọng ải Vân phát ra từ đầu dây bên kia.
Sau đó, điện thoại bị treo.
Du Ánh Tuyết nghe tiếng bíp’ máy móc, trong lòng trống rỗng. Ngay sau khi hoàn hồn, cô bưng bát cháo nóng hồi bước nhanh đến cửa kiểm tra an ninh.
“Mẹ, đi thôi”
Kiều Minh Đức đưa điện thoại cho Trịnh Ngọc Vân.
Rồi đẩy xe lăn đến ôm bà lão, bà ấy rưng rưng nước mắt, luyến tiếc cháu trai nhưng không còn cách nào khác.
“Ở bên kia ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa bà nội sẽ tới thăm”
“Bác sĩ nói gần đây sức khỏe của bà không tốt, không thể đi máy bay.
Đừng lo lắng, sẽ sớm bình phục, sẽ trở lại gặp bà sớm thôi”
“Chuyện này là do nói đó, phải chăm sóc tốt bản thân mình cho nội, nếu không, bà nội sẽ tức giận” Bà lão nghiêm nghị giả bộ tức giận.
Kiều Minh Đức hứa: “Chắc chắn”
“Đúng rồi, còn Ánh Tuyết, tại sao bé vẫn không đến?” Bà lão nhìn quanh và hỏi.
“Đừng tìm” Kiều Minh Đức cố hết sức làm cho bản thân nở nụ cười, giả và thoải mái: “Cô ấy sẽ không đến”
Bà lão cau mày: “Nó hối hận?”
Trịnh Ngọc Vân và Kiều Nam Thành đều đi tới, dùng ánh mắt hỏi chuyện gì đang xảy ra.
“Không, không liên quan đến cô ấy, tất cả là do ” Kiều Minh Đức nói: “Bộ dạng bệnh hoạn của rất xấu xí, không muốn mỗi ngày cô ấy đều nhìn thấy nó” Ba người lớn, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Trịnh Ngọc Vân nói: “Nhưng lúc đó… nhất quyết yêu cầu bé đi cùng.
Ba còn xử lý thủ tục đình chỉ cho bé nữa”
Thực ra…
Anh ta ích kỷ hy vọng cô sẽ buông bỏ mọi thứ mà đi cùng mình, nhưng cũng muốn thử lòng cô…
Cho dù đó là tình cảm hay áy náy cũng tốt, rốt cuộc cô cũng đã đồng ý rồi.
Nhưng mà…
Anh ta cũng hiểu rõ hơn nỗi buồn và sự bất lực của cô, sự thỏa hiệp của cô không gì khác ngoài sự áy náy.
Chỉ vậy thôi, vậy thôi.
Tình yêu của cô… đều đã cho chú ba rồi…
“Mẹ, chúng ta vào đi”
Kiều Minh Đức không muốn ở đây nói về chủ đề này nữa, nên đẩy xe lăn về phía trước.
Trịnh Ngọc Vân lờ mờ hiểu được suy nghĩ của trai.
Làm sao không muốn cô đi cùng chứ? Rõ ràng nhìn thấy sự không muốn của cô, cuối cùng cũng không muốn làm cô ấy khó xử mà thôi!
Như vậy, cũng rất tốt.
Mặc dù rất đau lòng nhưng Trịnh Ngọc Vân cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Họ vẫn còn trẻ, hai bên đều có cuộc sống riêng của mình.
Không ai bắt cóc ai cả, đây là cái kết đẹp nhất.
Trịnh Ngọc Vân hỏi: “Hành lý ký gửi của Du Ánh Tuyết đó.”
“Cứ để nó ở đó đi, cô ấy sẽ đến lấy nó.”
Trịnh Ngọc Vân liếc nhìn chồng, Kiều Nam Thành gật đầu nói: “Đẩy trai vào đi. Bọn họ cũng không còn nhỏ. nữa, chúng ta chỉ cần tôn trọng quyết định của bọn họ là được.”
“Được.”
Kiều Nam Thành và vợ từ biệt bà lão, đẩy Kiều Minh Đức qua cổng an ninh.
Kiều Minh Đức ép mình không quay đầu nhìn lại.
Nhưng mà, khoảnh khắc sau khi kiểm tra an ninh, cuối cùng…
Vẫn không thể không quay lại.
Chỉ một cái liếc mắt, nước mắt vẫn luôn nhẫn nhịn, trào ra khóe mắt.
Băng qua làn sương mù mờ ảo, cô đứng ở đó, bưng bát cháo, bình tĩnh nhìn anh ta. Ánh đèn sân bay chói lọi chiếu vào mắt nhau thật rực rỡ.
Họ chỉ cách nhau chưa đầy mười mét, nhưng lúc này…
Nằm ngoài tầm với… Du Ánh Tuyết, nếu một ngày nào đó em và chú ba không thể đi tiếp, thì anh vẫn sẽ ở đó. Trở nên thành thục hơn, ổn trọng hơn, sừng sững đứng trước mặt em, làm chỗ dựa và làm trụ cột cho em.
Bên kia. Nghiêm Danh Sơn sợ hãi gọi điện thoại cho sếp mình.
Xe của Kiều Phong Khang lao đi với tốc độ cao, tốc độ lên đến 140 km/h. Sau khi nhận điện thoại, anh chỉ u ám phun ra một chữ: “Nói”
“Tôi vừa gọi điện cho thành phố An Lập để xác nhận với hiệu trưởng, cô LÁnh Tuyết… cô Ánh Tuyết đã làm thủ tục đình chỉ học ngày hôm qua. Bởi vì chú hai của anh thực hiện việc đó nên nhà trường không báo cáo cụ thể cho anh!”
Tốt lắm! “Thông tin chuyến bay thì sao?”
“Trong thông tin chuyến bay… có tên cô Ánh Tuyết. Hơn nữa, sau 20p. nữa sẽ lên máy bay, vé đã được đặt ba ngày trước.
Ba ngày trước…
Cho nên…
Thực ra, cô đã thực sự lên kế hoạch này từ rất lâu rồi!
Gương mặt Kiều Phong Khang lạnh lùng tháo tai nghe xuống, đập điện thoại lên ghế phụ.
Nắm tay lái, siết chặt, thả lỏng và siết chặt.
Ngón tay kéo căng đến nỗi khiến các ngón tay đã chuyển sang màu trắng đục.
Thảo nào, mấy ngày nay cô trở nên không bình thường như vậy.
Đêm đó, sự táo bạo của cô, sự nhiệt tình của cô, anh nên nghi ngờ mới phải!
Nhưng, chết tiệt, anh lúc đó rất đắc Ý!
Anh bị cô lừa gạt, làm cho anh bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.
Mà cô thì đang tính làm thế nào để bỏ thằng ngốc này, rời xa thằng ngốc này!
Cô thực sự rất được!
Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại bà lão, Du Ánh Tuyết và tài xế của nhà họ Kiều ở sân bay.
Bà lão muốn đưa Du Ánh Tuyết đi cùng, Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Hành lý của vẫn còn ở sân bay, nên phải làm thủ tục. Bà, bà đi trước đi”
Cô hơi sợ bà lão.
Một cái nhìn cũng có thể làm cho cô không thở nổi.
sức khỏe của bà cụ không được tốt, sáng nay dậy sớm, trằn trọc cả buổi sáng. Vốn muốn cùng Du Ánh Tuyết nói chuyện, nhưng hôm nay bọn họ không vội nên cũng không nói gì, chỉ dẫn tài xế đến bãi đậu xe.
Thái độ luôn lạnh lùng, không tốt như trước.
Du Ánh Tuyết thầm thấy nhẹ nhõm, lại cô đơn khó chịu.
Hiện giờ… Cô thực sự không có gia đình. Chú hai và dì Vân đã đi mất. Chỉ còn lại chú ba.
Cô cười khổ làm thủ tục nhận lại hành lý, nhưng đợi một hồi vẫn không thấy bóng dáng hành lý.
Đang đứng ngẩn người, chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân nặng nề. Những bước chân như mang theo gió.
Bước chân vừa nặng nề vừa vội vàng.
Du Ánh Tuyết theo bản năng nhìn lại.
Trước khi cô có thể nhìn rõ người đó, một bóng đen lao thẳng đến ngay sau đó, cổ tay bị người ta siết chặt.
Ánh mắt của cô trước khi nhìn thấy khuôn mặt anh, cô đã biết là ai chỉ bằng cách ngửi hơi thở của anh.
“Chú ba..”
Cô thì thầm và sững sờ nhìn anh, cảm giác bồi hồi mất mát khiến đôi mắt cô ẩm ướt.
Thật tốt…
Cô không cần phải đi đâu cả, chỉ cần đứng đây, ở cạnh bên anh….
Cô cười với anh, nước mắt chức trào.
Kiều Phong Khang tức giận. Nụ cười của cô khiến anh càng thêm khó chịu.
Môi mỏng mím chặt, vòng tay ôm lấy cô, trực tiếp bị nhấc ngang, sải bước ra khỏi sân bay.
sức lực vừa rồi của anh quá lớn, Du Ánh Tuyết không chỉ bị anh làm đau cổ tay, mà cả thắt lưng anh vừa ôm cũng bị đau.
Nhưng là, cô nên làm gì bây giờ?
Giờ được ngã vào vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim của anh, cô thấy thật mãn nguyện.
Cô thấy mãn nguyện đến mức không còn cảm giác đau…
Thỏa mãn đến nổi dù bây giờ bà lão có xuất hiện thì cô cũng không còn bận tâm…
Thậm chí không để ý đến ánh mắt của đám đông người đang tới lui tại sân bay.
Trong mắt cô, bây giờ si mê anh, chỉ có anh…
“Cô ơi, hành lý của cô!” Sau lưng anh, nhân viên sân bay gọi.
Sau đó cô bình tĩnh lại và nhìn lên. Từ góc nhìn của cô, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm đang banh ra vì tức giận của anh, có chút đáng sợ.
“Chú ba, hành lý của cháu..” “Im miệng!”
Kiều Phong Khang mạnh mẽ ngắt lời cô. Bây giờ ai còn tâm trạng để tâm đến hành lý chết tiệt!
Du Ánh Tuyết đã bị sốc vì sự tức giận của anh.
Bướng bỉnh lè lưỡi, rồi rụt đầu lại, không dám nói gì nữa.
Cô chỉ có một mình, cô không có bất cứ đồ vật gì có giá trị, trên lưng cũng đã mang một số đồ vật có giá trị nên sau khi nghĩ lại cô cảm thấy bình tĩnh. Dù sao, nếu thật sự thất lạc, sẽ có người phụ trách tìm lại cho cô.
Kiều Phong Khang ôm cô bước ra ngoài sân bay.
Bên ngoài, nắng chói chang. Tuy nhiên, tất cả những nơi anh đi qua dường như đều bị bao phủ bởi một lớp băng dày khiến người ta không khỏi run lên vì lạnh.
Nhưng…
Dù vậy, Du Ánh Tuyết vẫn cuộn tròn trong vòng tay anh với nỗi nhớ khôn nguôi. Từ lồng ngực chập trùng lên xuống của anh, cô có thể cảm nhận được anh đã tức giận đến mức nào.
Nó giống như…
Anh đã biết rằng cô đã lên kế hoạch bí mật đến Mỹ với Minh Đức.
Kiều Phong Khang không nói lời nào, mở cửa ghế phụ, ném Du Ánh Tuyết vào.
Hành động thô bạo. Trong suốt cả quá trình, đôi mắt không thèm liếc nhìn cô một giây nào.
Du Ánh Tuyết trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Cô cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng và u ám của anh, không dám thở mạnh, ngoan ngoãn nắm lấy dây an toàn thắt trên người.
Hai người lái xe, rời đi. Và ở phía bên kia…
Bà lão từ phòng rửa tay bước ra, tài xế liền bước xuống mở cửa ghế sau cho bà.
“Trở về nhà cũ” Bà lão ngồi xuống, ra lệnh cho tài xế.
– Người lái xe gật đầu. Khởi động xe, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà lão, tôi vừa nhìn thấy xe của cậu Kiều tới”
“Cậu Kiều?” Bà lão hỏi: “Cậu Kiều nào?
“Cậu Kiều Phong Khang, hơn nữa.” Lúc này, tài xế dừng lại.
“Hơn nữa cái gì?” Bà lão nhướng mày, trong đầu gần như lập tức nghĩ đến Du Ánh Tuyết.
“Cậu ấy… vừa ôm cô Ánh Tuyết dời đi.”
Bà lão càng cau mày hơn. Dưới mắt của tất cả mọi người nơi đây, ôm lấy cô rời đi?!