Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bé Chanh Siêu Chua

Dường như Cố Ninh nổi giận, cô phồng má lên muốn cắn Trần Tùng một cái.

Anh nhanh tay nhanh chân dùng tay khác giữ mặt cô, cười: "Em đang diễn cảnh giết chồng à?"

Hai má cô bị bóp vào, nói không được rõ lắm: "Ai bảo anh đối xử với em như vậy!"

Trần Tùng không đùa Cố Ninh nữa, anh buông tay ra, đổi thành tiếp tục ôm cô, cánh tay rắn chắc có lực, anh nhắm mắt lại, nói: "Được rồi được rồi, nhanh ngủ đi, nếu không ngày mai em dễ bị đau bụng."

Cố Ninh lại ngủ.

...

Số ngày đếm ngược trên góc trái tấm bảng đen giảm đi theo từng ngày, càng gần đến kỳ thi đại học, việc học càng trở nên căng thẳng. Sau khi tan học buổi chiều Cố Ninh sẽ ở lại học thêm nửa tiếng mới về.

Nhưng học mãi dễ khiến thần kinh căng thẳng kéo dài, không được thả lỏng cũng là vấn đề.

Chiều thứ sáu Nhậm Linh hẹn cô đến khu trò chơi điện tử để chơi, nói chơi nửa tiếng rồi về nhà. Cố Ninh suy nghĩ một hồi, cô đồng ý.

Hai cô nàng đổi hai mươi xu trò chơi, Cố Ninh đi gắp búp bê. Nhậm Linh ở bên cạnh chỉ đạo, nhưng lần nào đều chỉ thiếu một xíu nữa mới có thể gắp được, khiến cho tâm trạng lúc lên lúc xuống.

Đương nhiên Cố Ninh có hơi thất vọng.

Cuối cùng Nhậm Linh nổi nóng, đập máy gắp búp bê một cái: "Đệch, cái máy trò chơi này chắc chắn là đã bị người ta động tay động chân rồi."

Máy gắp búp bê gần quầy đổi xu, nhân viên đứng ở đó nghe được câu này thì ngẩng đầu lên nhìn về phía các cô. Cố Ninh kéo nhẹ Nhậm Linh một cái: "Đừng nói nữa.”

Nhậm Linh không muốn chơi máy gắp búp bê, dẫn cô đi chơi lái xe.

Nhưng Cố Ninh không có kinh nghiệm gì, ngay cả ải thứ nhất cũng không qua được, màn hình máy chơi game nhảy ra chữ [Vượt ải thất bại]

Cô không bỏ xu vào chơi tiếp mà nghiêng đầu xem Nhậm Linh thuận lợi qua ải: "Cậu giỏi thật đấy."

Nhậm Linh cười: "Đó là do cậu ít chơi thôi."

Sau đó hai người dùng hết hai mươi xu trò chơi. Các cô rời khỏi khu trò chơi điện tử, định đi qua đối diện mua hai ly trà sữa uống.

Đối diện khu trò chơi điện tử có một tiệm trà sữa mà học sinh thích, cũng có một quán bar, trên bảng hiệu có một hàng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: Cấm trẻ vị thành niên vào.

Nhậm Linh nhìn quán bar nói: "Chờ tớ tốt nghiệp cấp ba, tớ muốn vào quán bar một lần, tiễn đêm đầu tiên của tớ đi!"

Cố Ninh không vạch trần cô ấy chỉ nói suông, chỉ hơi mỉm cười.

Nhậm Linh thấy cô không nói lời nào lại hỏi: "Tiểu Ninh, đến lúc đó cậu muốn đi với tớ không?"

Cô lại cười, lắc đầu.

Nhậm Linh dùng hai tay nâng khuôn mặt hơi bụ bẫm hơi chút trẻ con của Cố Ninh lên, thích thú xoa tới xoa lui.

Cô ấy bỗng cảm thán: "Tiểu Ninh của tớ, sao cậu có thể xinh đẹp đáng yêu thế chứ, thật sự muốn giày vò cậu, nếu tớ là đàn ông thì tớ đã ra tay trước, ăn sạch sành sanh rồi!"

Cố Ninh bị xoa mặt đến kêu "hu hu hu", khuôn mặt bị xoa đến biến dạng: "Đau."

Nhậm Linh buông tay trong lưu luyến, nắm tay cô đi về phía tiệm trà sữa: "Không đùa cậu nữa, chị đây mời cậu uống trà sữa nhé."

Vừa muốn đẩy cửa kính đi vào, Nhậm Linh chợt cảm thấy có hai người ở cửa quán bar.

Cô ấy đứng lại, chỉ vào một trong hai người mà hỏi: "Cố Ninh, đó không phải là anh trai của cậu à?"

Cố Ninh cũng nhìn sang.

Không sai, người đàn ông dong dỏng cao kia đúng là Trần Tùng. Anh mặc áo thun màu đen trơn, quần túi hộp, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả khói, tay trái cầm điện thoại, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình một cái.

Mà đứng bên cạnh Trần Tùng là một cô gái dáng người lồi lõm quyến rũ.

Mái tóc của cô ta uốn gợn sóng dài đến eo, chân mang giày cao gót, trang điểm khéo léo xinh đẹp, chiếc váy ngắn ôm mông phác họa bờ mông duyên dáng, tất chân màu đen, gợi cảm lại quyến rũ.

Ánh mắt của người phụ nữ khi nhìn Trần Tùng đều chứa sự quyến rũ, hơi nghiêng người sang, đôi gò bồng đảo gần như muốn thoát ra khỏi mảnh vải ít đến đáng thương.

Nhậm Linh quan sát xong thì quay đầu lại nhìn Cố Ninh: "Đó là bạn gái của anh cậu à?"

Cố Ninh không nói lời nào, chỉ nhìn bọn họ.

Nhậm Linh cảm thấy buồn cười, cô ấy huơ huơ tay: "Sao cậu nhìn ngây người thế?"

Trần Tùng mơ hồ có cảm giác có người nhìn mình, anh dời ánh mắt khỏi chiếc điện thoại, tùy ý quét chung quanh một vòng, kết quả nhìn thấy Cố Ninh mặc đồng phục, đeo cặp sách.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!