Sau khi kết hôn, Chu Ngưng dốc hết sức mà chăm sóc cho Lâm Vãn, anh cảm thấy bé câm nhút nhát giờ đây đã dũng cảm hơn một chút, cậu đã hoạt bát hơn, thích cười hơn, thỉnh thoảng sẽ làm nũng với anh.
Tính cách của cậu bây giờ rất giống một con thú cưng, rất dính người. Chu Ngưng vừa gọi cậu thì cậu liền vứt bỏ những việc mình đang làm mà lon ton chạy về phía anh.
Cậu thích được gãi cằm, có lần Chu Ngưng trêu chọc cậu mà làm như vậy, nhưng cậu lại không ghét bỏ, mà còn rất hưởng thụ nữa. Cậu ngẩng mặt lên, thoải mái mà cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Có đôi lúc Chu Ngưng thật sự rất nghi ngờ, anh tự hỏi liệu có phải Lâm Vãn là hồ ly ngoan ngoãn biến thành người không. Với vẻ ngoài thanh tú và tính tình mềm mỏng, anh không cần làm gì mà cũng có thể dễ dàng hút lấy linh hồn của cậu.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Hôm đó, khi Chu Ngưng đi làm về, Lâm Vãn đang phơi quần áo.
Anh mua cho cậu rất nhiều quần áo nhưng cậu lại không mặc, cậu thích mặc quần áo của Chu Ngưng nhất. Bằng cách này, lúc anh không có nhà thì cậu vẫn có thể được mùi hương của anh vây quay, cứ như anh vẫn luôn ở bên cạnh cậu vậy, cậu thấy rất an toàn.
Áo sơ mi dài che hết mông.
Lâm Vãn kiễng chân lên phơi quần áo, cậu giơ hai cánh tay lên cao làm lộ ra cái quầ.n lót mà mình đang mặc, còn có đôi chân dài trắng nõn, thẳng tấp, tất cả những thứ này ập vào mắt của Chu Ngưng.
1
Chu Ngưng bị khung cảnh xinh đẹp trước mặt mình tấn công, anh chỉ có thể thở dài một hơi, bây giờ chính là thời gian quan trọng để tạo dựng lòng tin, anh phải từ từ yêu thương, chữa lành cho bé vợ nhà mình, chứ không thể vừa mới kết hôn mà xuất hiện những suy nghĩ lệch lạc được.
Không biết có phải là do Lâm Vãn quá ngoan hay không mà anh có hơi không nỡ động vào cậu.
"Em mặc quần vào đi, đừng để bị lạnh."
Chu Ngưng lấy quần ra đưa cho cậu, Lâm Vãn xoay người lại, hai mắt cậu sáng rực làm ngôn ngữ ký hiệu: Anh về rồi!
"Ừm, anh về rồi. Ở nhà có nhớ anh không? "
Lúc này Chu Ngưng có hơi đắc ý, mỗi ngày cả hai đều nhìn thấy nhau, nhưng mỗi lần Lâm Vãn thấy anh về là cậu luôn vui như vậy, hai mắt cậu sáng rực mà nghênh đón anh, nếu như cậu có đuôi, chắc chắc bây giờ cái đuôi cậu đang lắc rất nhanh.
Lâm Vãn nặng nề gật đầu, cậu nắm tay Chu Ngưng chạy vào phòng bếp, lấy cho anh bánh pudding mà mình mới làm.
Lâm Vãn hỏi: Có ngon không?
"Ngon, vợ làm gì cũng ngon."
Nhưng vợ ngon hơn. Chu Ngưng kéo Lâm Vãn ngồi lên đùi mình, anh đút cho cậu một muỗng pudding, sau đó cẩn thận hôn lên cổ cậu, vì phải nuốt bánh nên yết hầu của cậu hơi lên xuống, chỉ như vậy thôi là Chu Ngưng đã rất hài lòng rồi.
Lâm Vãn bị anh hôn đến mềm nhũn, cậu nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào vai Chu Ngưng, hai tay vòng qua cổ anh, Chu Ngưng cúi đầu lại gần một chút, anh biết đây là cậu muốn hôn mình.
Có thể làm được động tác tự nhiên như vậy, một nửa là do Chu Ngưng dẫn dắt, nửa còn lại là theo bản năng của Lâm Vãn.
Anh từ từ lại gần cậu, Lâm Vãn không kháng cự mà còn rất phối hợp, không phải là phối hợp để lấy lòng anh, mà là cậu thật lòng muốn thân mật với anh, Chu Ngưng thấy mọi thứ bây giờ rất đáng giá.
"Tiểu Vãn, anh đói." Chu Ngưng lười biếng nói.
Lâm Vãn leo xuống khỏi đùi anh, cậu xoa xoa cái bụng của Chu Ngưng: Bây giờ em đi nấu cơm.
Chu Ngưng nhìn cậu một cái rồi nói: "Đi đi. "
Ban đêm, Chu Ngưng cảm giác bên giường mình rung mạnh một cái, anh mở mắt ra thì thấy Lâm Vãn đang run rẩy, cậu đang gặp ác mộng.
Lâm Vãn sợ đánh thức anh nên cậu nép sang một bên không dám nhúc nhích, Chu Ngưng nhẹ nhàng sờ sờ lưng cậu, Lâm Vãn thấy anh thì mới bình tĩnh lại một chút.
"Em gặp ác mộng đúng không?"
Lâm Vãn thỉnh thoảng sẽ tỉnh giấc giữa đêm, cậu không nói mình mơ thấy cái gì, Chu Ngưng cũng không hỏi cậu, việc anh làm chính là an ủi cậu. Anh ôm lấy cậu, hai tay đặt lên lưng cậu: "Đã ổn hơn chưa?"
Lâm Vãn nhìn kỹ mặt anh rồi mới gật đầu, Chu Ngưng vừa vuốt ve lưng cậu vừa an ủi cậu, "Khi còn bé anh cũng hay nằm mơ, khi đó, anh trai anh sẽ kể chuyện để dỗ anh ngủ, anh cũng kể chuyện cho em nghe nhé? "
Anh nhỏ giọng kể hết câu chuyện cổ tích này đến câu chuyện cổ tích khác, một lúc lâu sau Lâm Vãn mới thả lỏng người, cậu nghiêng đầu sang một bên, mặt cậu dán vào cổ anh mà ngủ ngon lành.
Chu Ngưng nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, anh đau lòng mà nhìn cậu, "Bé đáng thương..."
Ngày hôm sau là cuối tuần, cứ đến ngày nghỉ là cả hai lại dính lấy nhau 24/24, thỉnh thoảng Chu Ngưng sẽ ở phòng làm việc xử lý một ít việc, chẳng hạn như bây giờ.
Chu Ngưng tập trung nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cánh cửa phòng làm việc được mở hé ra, có một mùi thơm xông thẳng vào mũi anh, anh biết đây là đang xảy ra chuyện gì. Pheromone của bé vợ nhà anh cũng ngoan như chủ nhân của nó vậy, sẽ không bay nhảy lung tung trong không khí.
Lần này Chu Ngưng rất vui vì cậu biết tìm anh để nhờ anh giúp mình. Mặc dù chuyện đã qua khá lâu nhưng anh vẫn còn nhớ đến lần phát tình đột ngột của cậu, mỗi lần nhớ lại, anh không khỏi đau lòng cho bé vợ nhà mình.
Anh vội vàng vẫy tay với Lâm Vãn đang thò đầu nhìn vào bên trong: "Nào, vào đi. "
Lâm Vãn bước vào cửa nhưng không vội vàng đi tới chỗ của anh, cậu dựa vào tường cẩn thận làm ngôn ngữ ký hiệu: Sẽ không làm phiền đến anh chứ?
"Không sao, anh cũng sắp xong rồi. Anh mệt muốn chết đi được, lại đây cho anh ôm một cái nào. "
Lúc này Lâm Vãn mới ngoan ngoãn đi về phía anh, cậu càng đến gần thì mùi thơm càng rõ rệt, Chu Ngưng cố gắng kiềm chế bản thân, anh vô thức gõ ngón tay lên mặt bàn, trong lòng thì lo lắng không yên.
Con sói bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy một miếng thịt thơm ngon tự chạy về phía mình thì làm sao có thể không chạy tới vồ lấy nó được.
Bởi vì nóng nên gương mặt của Lâm Vãn đỏ bừng, đôi mắt được bao phủ bởi một tầng sương mỏng, trông cậu bây giờ quyến rũ hơn thường ngày rất nhiều.
Cậu cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, không biết mình nên nói với Chu Ngưng như thế nào.
"Em khó chịu đúng không?" Chu Ngưng hiểu ý cậu nên mở miệng hỏi.
Lâm Vãn gật đầu, Chu Ngưng nuốt nước bọt hỏi, "Vậy anh... anh có thể..."
Dỗ dành lâu rồi cũng quen, sờ sờ đánh dấu một chút cũng không sao. Anh nhìn chằm chằm vào gáy của Lâm Vãn, anh đã sớm suy nghĩ xem mình nên nói thế nào mới phải.
"Tiểu Vãn, nếu không lần này..."
Lâm Vãn không biết suy nghĩ của anh, cậu đưa tay ra, trong lòng bàn tay cậu có một cây kim tiêm nhỏ. Cậu không dám tự tiêm cho mình, lần trước Chu Ngưng nói nếu khó chịu có thể đến tìm anh, cho nên cậu mang thuốc ức chế đến tìm anh, nhờ anh tiêm cho mình.