Điều lãng mạn và bốc đồng nhất mà Chu Ngưng từng làm trong hơn 20 năm sống tuân theo khuôn khổ chính là mang người mình yêu từ cái nhìn đầu tiên về nhà.
"Nào, vào đi."
Biết Lâm Vãn sẽ đến sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nên trong suốt quãng đường Chu Ngưng luôn nắm lấy tay cậu, không buông ra dù chỉ một lần. Lúc đầu Lâm Vãn chỉ để mặc cho anh nắm tay mình, nhưng một lát sau cậu cũng nhẹ nhàng mà trở tay nắm lấy tay anh.
Cậu sẵn sàng từ bỏ quê hương của mình mà đi theo anh, mặc dù quê hương đó không có gì để lưu luyến cả, nhưng khi Lâm Vãn gật đầu đồng ý đi cùng anh, thì anh vẫn bị hành động đó làm cho cảm động. Chu Ngưng quyết tâm sẽ đối xử tốt với cậu gấp cả trăm ngàn lần những người kia, sẽ đặt cậu ở sâu trong trái tim.
"Tiểu Vãn, sau này đây chính là nhà của chúng ta." Chu Ngưng vui vẻ nói.
Lâm Vãn ngồi trên sofa, cậu mở to đôi mắt tròn trịa mà tò mò nhìn xung quanh, căn nhà rất sạch sẽ, bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, còn có rất nhiều đồ trang trí mà trước giờ cậu chưa từng thấy.
"Em tập làm quen với nó đi, nếu em đói thì có thể lấy đồ ăn trong tủ lạnh, nếu buồn ngủ thì có thể vào phòng để ngủ."
Vừa xuống máy bay, điện thoại di động của Chu Ngưng vang lên không ngừng, anh vì Lâm Vãn mà từ bỏ dự án ở thị trấn nhỏ kia. Nên bây giờ anh chỉ có thể buồn bã nói, "Bây giờ anh phải đến công ty một chuyến... Em ở nhà một mình được không? "
Lâm Vãn gật đầu, sau đó làm ngôn ngữ ký hiệu với anh: Anh yên tâm, em có thể.
Sau khi mất đi giọng nói, cậu đã tốn rất nhiều công sức để có thể học ngôn ngữ ký hiệu, nhưng không ai hiểu cậu nói gì cả, cũng không ai thèm xem cậu khua tay múa chân. Chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi cậu gặp Chu Ngưng, những khát vọng đã mất đi nhiều năm giờ đây mới được lấy lại.
Thật ra Chu Ngưng không hiểu gì, anh có thể hiểu được những thứ đơn giản, còn những thứ phức tạp thì chỉ có thể thông qua biểu cảm mà đoán ra, cũng may anh rất kiên nhẫn nên Lâm Vãn mới dám khua tay múa chân với anh.
"Ngoan lắm! Vậy em ở nhà chờ anh, tối anh sẽ về, khi về anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em!" Chu Ngưng hôn lên trán cậu một cái thì vội vàng rời đi.
Lại hôn. Lâm Vãn đưa tay sờ sờ trán mình, nhớ lại nhiệt độ và xúc cảm vừa rồi, cậu nở một nụ cười vừa ngốc nghếch vừa ngọt ngào. Dù sao bây giờ trong nhà chỉ còn một mình cậu, cậu ôm gương mặt đỏ bừng của mình lăn lộn trên sofa, đôi chân nhỏ cũng đung đưa theo.
Nằm được một lúc thì cậu đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, cậu không dám động vào đồ đạc ở đây, bởi vì trông chúng rất đắt tiền. Cậu muốn tìm việc gì để làm, nhưng trước khi trở về, Chu Ngưng đã gọi người tới quét dọn, nên bây giờ căn nhà rất sạch sẽ.
Lâm Vãn đi dạo một vòng quanh căn nhà, sau đó lại lúng túng mà ngồi lên sofa, cậu sợ sofa nhăn nhúm nên ngồi rất cẩn thận. Lâm Vãn im lặng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
"Mua cho tôi một quyển sách ngôn ngữ ký hiệu, sau đó tìm cho tôi một giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu, tôi có thể đến học vào buổi trưa."
Chu Ngưng vừa đến công ty liền giao việc cho trợ lý của mình, anh đã liệt kê một đống đồ dùng hằng ngày nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, "Cậu cũng suy nghĩ giúp tôi xem, Omega các cậu cần gì, thích gì, tôi không biết gì nhiều nên cậu chuẩn bị hộ tôi với. "
"Có cần thuốc ức chế không?"
"Hửm?" Đúng thật là anh vẫn chưa nghĩ tới thứ này.
Trợ lý thấy anh không đồng ý thì liếc nhìn anh như kiểu "Tôi hiểu anh", trợ lý nói: "Không cần? Vậy có cần bao không? "
Chu Ngưng có hơi ngạc nhiên, sau đó anh ho nhẹ một tiếng, "Thằng nhóc thối này, cậu nghĩ cái gì vậy, đương nhiên là thuốc ức chế rồi. "
Khi anh làm việc xong thì trời cũng đã tối đen, anh lấy đồ mà trợ lý mua cho mình vội vàng chạy về nhà. Trong căn nhà tối om có một mùi hương rất nồng.
"Tiểu Vãn? Sao em không bật đèn? "
Chu Ngưng mò mẫm tìm công tắc đèn, đèn vừa bật, điều đầu tiên mà anh thấy là Lâm Vãn đang ngồi trên mặt đất dựa lưng vào sofa, cậu co người lại thành một quả bóng nhỏ. Nghe thấy có tiếng động thì cậu ngẩng đầu lên, thấy hai mắt cậu ngấn nước, anh liền biết là cậu mới khóc.
"Trên mặt đất lạnh lắm, sao em..." Chu Ngưng nói xong thì định đi qua đỡ lấy cậu, Lâm Vãn thấy thế thì kích động, cậu xua tay không cho anh lại gần, còn ra hiệu cho anh bịt mũi lại.
Chu Ngưng theo bản năng ngửi ngửi mùi hương trên người mình, là mùi nước xả quần áo, không có mùi gì khác.
Thì ra là Lâm Vãn ghét chính bản thân mình, cậu muốn Chu Ngưng bịt mũi lại.
Lần đầu tiên cậu phát tìn/h là sau khi được gả vào nhà họ Tạ, bà Tạ mắng cậu rằng chồng bị bệnh nặng mà còn muốn làm tình, mùi hương của cậu cách mười dặm tám thôn vẫn có thể ngửi thấy.
3
Lâm Vãn thật sự rất khó chịu, cậu không kiềm chế được mà tự chạm vào mình nhưng vẫn bị người ta mắng là vô liêm sỉ, thậm chí còn có người dùng nhiều lời lẽ khó nghe hơn.
Số lượng Omega đã khan hiếm, từ nhỏ Lâm Vãn không được dạy về điều này nên cậu thấy rất xấu hổ khi mình tỏa ra mùi hương như vậy.
Mỗi lần đến kỳ phát tì.nh, cậu đều trốn trong một góc mà chịu đựng một mình, cậu không dám chạm vào ai cũng như không cho ai chạm vào mình.
Bây giờ cậu rất sợ Chu Ngưng sẽ nhìn thấy dáng vẻ ghê tởm của mình, nếu anh thấy, anh sẽ không thích cậu nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Vãn càng khóc thảm thương hơn.
"Đừng khóc, em đừng khóc nữa... Được rồi, anh không lại gần em. "
Chu Ngưng cũng rất sốt ruột, anh lấy thuốc ức chế trong túi ra, "Em khó chịu đúng không? Em tiêm cái này vào là sẽ không khó chịu nữa. "
Anh ném thuốc ức chế lại cho Lâm Vãn, Lâm Vãn rơm rớm nước mắt nhặt nó lên, cậu không biết mình phải sử dụng nó như thế nào nữa.
Tự tiêm cho mình sao? Tiêm ở đâu, mông hay cánh tay?
2
Bây giờ cậu không còn chút sức lực nào cả, bàn tay vừa lau nước mắt xong nên khá trơn trượt, cho nên cậu không xé bao bì của thuốc ức chế ra được. Cậu lẩm bẩm trong miệng cái gì đó, Chu Ngưng cảm thấy dường như cậu đang gọi tên mình nên anh theo trực giác mà đáp lại cậu, "Anh ở đây. "
1
Lâm Vãn đang cúi đầu xuống, cậu không thể nói chuyện, nhưng Chu Ngưng vẫn có thể nhìn thấy khoảnh khắc cậu mở miệng ra, bởi vì anh vẫn luôn nhìn cậu.
Cậu ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, như thể không tin là mình lại được anh đáp lại.
"Em chưa sử dụng thứ này bao giờ sao? Để anh chỉ em, lần sau nếu có dùng nữa thì sẽ không bị lúng túng." Chu Ngưng nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, "Anh có thể giúp em không? "
Lâm Vãn lại cúi đầu, cậu rất muốn hỏi Chu Ngưng có ghét cậu không, có thấy ghét cậu khi thấy cậu như vậy không, nhưng cậu lại chẳng thể nói chuyện được.
Sau đó cậu từ từ duỗi hai ngón trỏ của hai bàn tay ra, từ từ cho các đầu ngón tay hướng vào nhau, rồi so le hai ngón vào giữa*. Đó có nghĩa là cậu đồng ý.
*hình ảnh ngôn ngữ ký hiệu biểu hiện đồng ý
Vì sợ Chu Ngưng không biết nên cậu nhẹ nhàng gật đầu
Vì sợ Chu Ngưng không biết nên cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Ngưng đi đến bên cạnh cậu, rồi hôn lên tóc mai cậu một cái, "Anh hiểu. "
Lúc mới quen anh, Lâm Vãn cho rằng anh không biết ngôn ngữ ký hiệu, cậu rất ít khi viết chữ, hỏi cậu cái gì cậu cũng chỉ gật đầu và lắc đầu, cậu không bao giờ chủ động giao tiếp với anh. Gần đây anh mới biết là do cậu nhút nhát, không dám bày tỏ suy nghĩ của bản thân.
"Nếu em thấy thoải mái thì cứ sử dụng nó đi. Miễn là em sẵn sàng "nói", anh sẽ sẵn sàng nghe." --