Păng!
Thời gian tay súng bản tỉa phát hiện ra Vương Thuật trùng với thời gian mà Âu Dương phát hiện ra anh, Vương Thuật đã xuất hiện ngay trước mắt, không chút do dự mà bóp lấy cò súng.
Ngay khi tiếng súng vang lên, Âu Dương cũng đồng thời phát ra một tiếng kinh hãi, nòng súng đột nhiên giơ lên, viên đạn bay sát qua đỉnh đầu Vương Thuật.
Đồng thời Vương Thuật cũng rất nhanh đem súng ngắm nâng lên, thân mình tiến sát, cong cánh tay phải lại, dùng khửu tay hung hăng đánh vào ngực tay súng bắn tỉa.
Răng rắc!
Trong đêm tối, tiếng xương cốt gấy truyền đi rất xa, tay súng băn tỉa bị bắn ra ngoài, lục phủ ngũ tạng và cả xương sườn đều bị đánh cho nát bấy.
Ngay khi hắn bị đánh bay ra ngoài, khẩu súng đã nằm trong tay Vương Thuật rồi. Vương Thuật nhìn cũng không thèm nhìn, vung súng, bóp cò, viên đạn gào rít mà ra, bay qua cách Âu Dương một đoạn tóc mai.
Một tiếng gào thét thê thảm vang lên phía sau Âu Dương, tay súng bắn tỉa cũng đồng thời ngã xuống đất.
Ngay sau đó là tiếng kêu sợ hãi: "Bị phát hiện, chém chết hắn, chém chết hắn."
Mười mấy người mặc áo đen đều cầm Đại Khảm Đao như. nổi điên hướng về phía Vương Thuật vây đánh, sau đó nhanh chóng cùng Vương Thuật dung hợp tại một chỗ.
Trong đêm tối, mọi thứ đều nhìn không thấy rõ, chỉ có thể nghe được liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Giết chóc nghiêng hoàn toàn về một bên.
Vương Thuật như một tia chớp, ở trong bóng tối xoẹt qua vài lần, mười mấy bóng đen trước sau ngã đầy trên mặt đất.
Đêm trăng sáng, máu tung bay, làm cho bóng đêm tăng thêm vài phần quỷ dị. Máu rơi đầy trên mặt đất, sau đó rất nhanh thấm vào trong cát.
Này......
Âu Dương không phải chưa từng thấy qua giết người, nhưng mà máu chảy đầm đìa như vậy quả thực là cô chưa từng thấy qua.
Đi tới bên cạnh, cẩn thận đếm: "Một ..... Hai...... Ba. ..... " Thêm hai tay súng bản tỉa nữa tổng cộng là mười ba tên. Trong vòng không đến 10 giây ngản ngủi, chính xác là mười ba tên đã biến thành mười ba xác chết vô cùng thê thảm.
Đáng sợ nhất chính là tốc độ của Vương Thuật, Âu Dương đã từng gặp qua Sao BăngÄ#, Tia ChớpÌXJ]EB nhưng sau trận này, so với tốc độ đó thì tốc độ của Sao Băng và Tia Chớp lần lượt bay màu.
Nếu Long Nghị ở đây, nhất định sẽ phải hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn một cách chính xác, bởi vì lúc ấy Vương Thuật để cho hắn phân tích số liệu, đã là bước lùi lớn nhất.
Cũng tức là nói, trong vòng năm phút Vương Thuật có thể đem toàn bộ người sống trong trang viên bao gồm cả Long Nghị tất cả biến mất khỏi thế giới.
Âu Dương không thể tin nhìn Vương Thuật nửa ngày, sau đó ngây ngốc hỏi: "Anh đã sớm biết sẽ phát sinh hết thảy những chuyện này? Cho nên cùng em ở bờ cát dụ địch?"
Vương Thuật thản nhiên gật đầu: "Hạ Hầu Nguyên đã bị phế, Hạ Hầu gia nhất định sẽ không nén giận, nhưng mà lần này chỉ là lời khuyên anh dành cho bọn họ, để bọn họ không dám làm xăng làm bậy, nếu không bọn họ sẽ gặp phải một người thực sự đáng sợ.
Yên tâm đi, mục tiêu của bọn họ là anh, em sẽ không có việc gì đâu, qua nửa đêm nay, hẳn là an toàn, em trở về ngủ một giấc thật ngon đi, anh phải đi rồi.
Chị Ba của anh trở về rồi, anh phải chạy về, bằng không thể nào cũng bị đánh một trận.
Gặp lại em sau, nhớ kỹ, phải bảo vệ chân mình cho tốt, lần sau anh sẽ tới kiểm tra. Mặt khác, mấy ngày này, em cân nhắc kiểm tra xem tửu lâu của chúng ta phát triển như thế nào, anh hy vọng sẽ biến nó thành móc xích."
Vương Thuật nói xong phất phất tay, tiêu sái rời đi, cuối cùng còn ném lại một câu: "Tìm người ném đống xác chết đó xuống biển nuôi cá, anh nghĩ sẽ không có ai hỏi đến đâu, mà khẩu súng hỏng kia đừng ném đi, giữ nó lại."
Nói xong, anh liền biến mất khỏi bờ cát. Một đêm này, nhất định sẽ mất ngủ.
Vương Thuật đi rồi, Âu Dương lén lút tìm hai tên phục vụ, làm cho cô tốn không ít tiền thuê hai người đó đem mấy cái xác chết kéo tới chỗ biển sâu, còn bản thân thì mang súng trở lại phòng ngủ.
Cô ngủ không được, trong đầu lăn qua lộn lại đều là bóng dáng của Vương Thuật.
Mà Vương Thuật lúc này đang bước lên máy bay thần bí bay trở lại thành phố Bắc Lang, máy bay kéo theo tiếng nổ vang chấn động rồi bay lên trời.
Đêm nay rất đẹp, bầu trời trong veo.
Ở trên máy bay, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy sao trời, so với trên mặt đất thì sẽ nhìn thấy sao trời nhiều một ít.
Trong Cabin, mấy hành khách đều đã ngủ say, Vương Thuật nhàn nhã, nhìn sao trời bên ngoài trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số điện thoại dài, đầu dây bên đối diện lập tức truyền đến giọng nói vô cùng máy móc: "Đại La Thiên các hạ kính yêu của tôi ơi, nếu thời gian không có bị dừng lại thì hẳn bây giờ bên anh hiện tại hẳn là hai giờ sáng đi.... '
Mẹ kiếp!
Vương Thuật mặt tối sầm lại, chắc chắn Quân Sự đang suy tính chuyện gì đó, bởi vì tên này chỉ có những lúc suy nghĩ sâu xa chuyện gì đó mới có giọng điệu quái dị như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!