Theo âm nhạc và giai điệu tươi đẹp, mọi người tiến vào một bức tranh, sông Trường Giang cuộn trong vô tận, sông Hoàng Hà chảy ngang bầu trời, và năm lá cờ đỏ [sao], đón gió Tây Đông,sừng sững khảp nơi, biến thành bất tử, giải phóng vĩnh hằng, và nói với kẻ bất khả chiến bại...
Hoàn thành! Mọi người say mê, ngây dại, ngơ ngác nhìn Vương Thuật.
“Không co khả năng, tuyệt không có khả năng này, tôi hoài nghi đây không phải giọng nói của anh ta, đây tuyệt đối không phải giọng nói của anh ta”
Người đầu tiên mất kiên nhẫn là Tiểu Dương, anh ta vừa mới xuất đạo, phong sinh thủy khởi, không nghĩ tới bị một tên vô danh cặn bã đánh bại, trong lòng không phục!
Tiên Vy cũng bị chấn động, vốn định là đả kích Vương Thuật, thuận tiện khiêu khích Mạc Hướng Văn, không muốn bị tát vào mặt, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào, tiếp theo hô lên: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này, tôi hình như đã nghe qua giọng nói này ở nơi nào, đây là ghi âm, cũng không phải do Vương Thuật hát ra.
Vương Thuật, cậu có bản lĩnh hát một bài nữa.”
Vương Thuật cũng dự đoán được kết quả này, cho nên không đợi tiếng ca hoàn toàn biến mất, một loại giai điệu khác ngay sau đó vang lên.
Đám mây quê tôi bay ngang qua chân trời, nó càng không ngừng hướng tôi vẫy gọi, khi gió bên người nhè nhẹ thổi, có một giọng nói đối với tôi kêu gọi.. Trở về đi trở về đi, kẻ lang thang lưu lạc chân trời
Trở về đi.. Trở về đi, đừng ..nữa phiêu bạt bốn phương. Bước chân nặng nề, đường về quê rất dài.. Trờ về đi trở về đi, kẻ lang thang lưu lạc chân trời.
Một bài hát cách đây vài chục năm, bài hát (Mây quê hương ) do Phi Tường hát, đã từng chấn động khắp Nam Bắc đất nước, nổi tiếng một thời, tạo thành muôn người đổ xo ra đường.
Có người lúc đó hình dung phong độ của [ bay ], chính là hình dung như này, một người có phong thái bay, chiều sâu. của Lỗ Tấn và sức mạnh của Alandron có thế được gọi là một người hoàn hảo.
Nếu như bài hát Trái tim Trung Hoa của tôi là tình yêu của Vương Thuật đối với Tố quốc, thì bài hát ( Mây quê hương ) chính là nỗi nhớ quê hương của Vương Thuật, nỗi nhớ chân thật được miêu tả.
Lạnh lếo, hơi thở, phóng khoáng, cộng thêm không cam lòng, đem nỗi nhớ, nhu tình và bi thương, hiu quạnh, hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ.
Xuất hiện ở trước mắt mọi người chính là một bức tranh khác.
Khuôn mặt đẫm nước mắt, xách ba lô đi trên con đường xa tít tắp bước từng bước sâu thắm trong mắt anh là nỗi mong. nhớ quê nhà, nỗi nhớ người thân.
Mỗi một câu ca từ, giữa những hàng chữ đều mang máu, mang theo nước mắt, mang theo tiếng lòng của một người xa quê, chờ đợi trở về, hy vọng đoàn tụ.
“Tiểu Thuật...”
Mạc Hướng Văn lần thứ hai rơi nước mắt, trong nháy mắt này, cô cảm nhận được những đau thương, tất cả những loại người, cùng vô vàn nỗi nhớ, Vương Thuật chịu đựng trong 20 năm qua tại đây.
Để về đến quê hương nhìn thấy người thân của mình, Vương Thuật đã trải qua ít nhiều khổ sở, trải qua nhiều khó khăn, tải qua bao nhiêu sinh tử, vào giờ khắc này, đều xuất hiện trong lòng của Mạc Hướng Văn.
“Tiểu Thuật! Hiện tại em đã trở về, chị, sẽ không để cho. em rời đi”
Bài hát kết thúc.