Mạc Hướng Vãn sững sờ hỏi Vương Thuật. “Chị nói khi nào.”
“Không quan tâm chị nói hay không, hôm nay nhất định phải đi”
“Được thôi." Vương Thuật buồn bực cúp điện thoại.
Nhưng trước mắt phải mặc quần áo, không thể cởi trần đi được.
Vương Thuật đứng dậy đến trước tủ quần áo, mở ra nhìn, trợn tròn mắt.
Trước mắt toàn bộ là quần áo phụ nữ, hơn nữa rất nhiều màu trằng, các loại lễ phục dạ hội, các loại tây trang, các loại váy liền, còn có một ít quần lót, nhỏ kinh người.
Già mà không kính.
Long Nghị còn dám cất giấu đồ chơi này?
Vương Thuật ghê tởm đóng tủ quần áo, anh cũng không biết nhưng thứ đó không có một chút quan hệ nào với Long Nghị.
“Đúng rồi, trên giấy nói quần áo của mình ở ban công.”
Trong tủ không tìm được quần áo, Vương Thuật vội vã đến ban công, tiếp tục trợn tròn mắt.
Ban công phơi một đống quần áo, đều là quần áo phụ nữ, không có quần áo thể thao của anh.
“Mẹ kiếp, Long Nghị làm việc thật không đáng tin, không phải nhà người yêu anh ta đấy chứ?”
Vương Thuật lẩm bẩm chửi rủa một câu, quay đầu đến phòng vệ sinh, buổi sáng hơi buồn tiểu.
Anh cũng không nhìn kỹ, trực tiếp đẩy cửa phòng vệ sinh, sau đó đi vào.
Đang chăm chú đi tiểu bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng động.
Phòng vệ sinh có hai buồng, một buồng là WC, có bể bơi, bên trong là buồng tắm.
Có người?
Vương Thuật thuận tay đẩy cửa buồn tắm.
Aa!
Hai con mắt bạn học Vương Thuật đột nhiên phát sáng.
Mẹ nó! Còn có cả phúc lợi này à? Long Nghị thật thú vị.
Một mĩ nữ đứng trong buồng tắm, xem ra vừa mới tắm rửa xong, giống Vương Thuật, trần như nhộng, tay trái cầm một cái gương, tay phải cầm một cái lược đang chải tóc.