"Tả tiên sinh, anh cũng đã nghe cô ta nói rồi đó, nếu không có tật giật mình thì cô ta có thể đối chất với tôi, không cần thiết phải thừa nhận…"
"Cút!" Một câu nói lạnh như băng cắt đứt sự đắc ý của Ngu Ngọc.
"Cái gì?" Ngu Ngọc tưởng rằng mình đang nghe lầm nhưng sau khi bắt gặp vẻ lạnh lẽo trong mắt của hắn thì sợ đến mức giật mình một cái.
Tả Lăng Thần luôn nổi tiếng là người tao nhã lịch sự, dáng vẻ âm lãnh bây giờ thật sự là hiếm thấy.
"Cút, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!"
"Anh…" Sắc mặt Ngu Ngọc chuyển từ hồng sang trắng bệch. Rõ ràng thái độ của Tả Lăng Thần đã làm nàng mất mặt, dù sao cũng đang ở trước mặt trợ lý của nàng.
"Tôi nói những chuyện này chỉ là không muốn nhìn thấy anh không hay biết gì mà thôi. Không biết ơn thì thôi đi!" Nàng hung hăng giậm chân, oán hận mà bỏ đi.
Trong xe.
"Hừ, Úc Noãn Tâm đó có gì tốt chứ? Tôi thật sự không hiểu sao Hoắc Thiên Kình và Tả Lăng Thần đều có quan hệ với cô ta!" Ngu Ngọc tức giận tới mức vẻ mặt biến dạng, vừa hung dữ oán hận vừa hướng về người trợ lý nói: "Này, bộ cô đui rồi hả? Không thấy son môi của tôi phải tô lại sao? Thật giống như một khúc gỗ!"
Trợ lý cầm hộp trang điểm vội vã bước lên trang điểm cho Ngu Ngọc. Gần đây tính tình của cô ta ngày càng nóng nảy khiến cho mấy người trợ lý mỗi ngày đều khiếp đảm.
"Thật là, cho dù Úc Noãn Tâm kia là một mỹ nhân xinh đẹp nhưng tôi cũng đâu có kém gì. Tả Lăng Thần dựa vào đâu mà lớn tiếng với tôi chứ? Cho dù anh ta là tổng tài của Tả Thị cũng không nên tỏ vẻ như thế. Những người khác đều ước gì tôi nói chuyện với bọn họ nhiều một chút!"
Ngu Ngọc nhìn chính mình trong gương, nói với vẻ oán hận.
"Ai da, chị Ngu Ngọc, chị đừng vì loại người như Úc Noãn Tâm mà tức giận. Cô ta dựa vào câu chuyện với hai người đàn ông mới đổi vận đỏ như vậy. Thời vận của cô ta chỉ là tạm thời mà thôi. Hôm nay chị đã khiến Tả tiên sinh hiểu rõ Úc Noãn Tâm là người thế nào rồi, tôi nghĩ loại người như Úc Noãn Tâm thời gian không dài đâu. Nói không chừng Hoắc tiên sinh cũng không còn hứng thú với cô ta, đến lúc đó xem cô ta làm sao!" Người nói chính là trợ lý đã ở bên cạnh Ngu Ngọc rất lâu, nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng nhìn qua cũng rất khôn ngoan.
"Sao tôi có thể chờ đến lúc đó?"
Ngu Ngọc nhíu mày, nghĩ ngợi một chút nói: "Cô đi làm cho tôi hai chuyện. Chuyện thứ nhất là đem việc Tả Lăng Thần cùng Úc Noãn Tâm hủy bỏ hôn ước nói cho truyền thông biết. Chuyện thứ hai là truyền ra vài tấm ảnh chụp Úc Noãn Tâm cùng với những người đàn ông khác trên giường!"
"Hả?" Cô trợ lý giật mình sửng sốt một chút, lập tức có chút khó xử nói: "Chị Ngu Ngọc, hai chuyện này không nên làm nha…"
"Có gì mà không được? Cũng không cô phải chưa làm bao giờ. Lúc trước khi trừng trị Phỉ Tỳ Mạn chẳng phải cũng dùng loại phương pháp này hay sao? Hừ, không ngờ cô ta còn có biện pháp khác, không đóng phim thì chuyển sang ca hát. Cho nên lần này đối phó với Úc Noãn Tâm tôi quyết không nương tay, nhất định phải khiến cô ta vĩnh viễn không còn cơ hội trở mình!" Trong mắt Ngu ngọc bùng cháy hừng hực lửa giận, trước mặt trợ lý cô ta không cần ngụy trang thanh cao gì nữa.
"Thế nhưng…" Trợ lý chép miệng, vẻ mặt mất tự nhiên nói: "Lúc trước Phỉ Tỳ Mạn đúng là cùng con cháu nhà giàu chụp một vài tấm ảnh bất nhã, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Thế nhưng Úc Noãn Tâm không có những tấm ảnh như vậy. Còn nữa… vừa rồi Tả tiên sinh cũng không có nói muốn hủy bỏ hôn ước, chúng ta làm như vậy có đúng hay không…"
"Cô là khúc gỗ hay ngu ngốc hả? Ở trong giới giải trí này tất cả vẫm đều là bịa đặt. Cô ở trong giới này lâu như vậy lẽ nào còn không rõ hay sao? Tả Lăng Thần sao có thể cưới một người đàn bà như vậy vào cửa chứ? Chúng ta chẳng qua là cho truyền thông biết tin tức bọn họ mỗi người một ngả mà thôi. Hơn nữa Úc Noãn Tâm luôn rất giỏi tính kế, để lên cao mà không tiếc bán đứng thân thể của chính mình. Tôi cũng không tin cô ta không cấu kết với người đàn ông khác. Cho dù không có ảnh thì cô cũng phải làm ra cho tôi. Tìm một người đáng tin cậy làm cho giống thật một chút. Đến lúc đó tôi không tin Hoắc Thiên Kình còn có hứng thú với cô ta!"
Trên mặt Ngu Ngọc lộ vẻ khôn ngoan, trong mắt không chút che giấu vẻ ngoan độc cùng ghen ghét.
Nàng muốn hủy hoại Úc Noãn Tâm một cách triệt để! Không thể để cho hai người đàn ông đều nhớ mãi không quên được cô ta!
Úc Noãn Tâm, cô có tư cách gì mà đấu với tôi chứ? Trong giới này tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm. Muốn đấu với tôi? Thực là tức cười!
Ba người trợ lý khác đều đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều cẩn thận từng ly từng tý không dám nhiều lời nữa.
Úc Noãn Tâm lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Sau khi ra khỏi nhà hàng, nàng không về công ty cũng không về đoàn làm phim. Lúc này nàng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, lẳng lặng mà ở đó, đừng ai đến quấy rối.
Trong đầu vẫn luôn hiện ra ánh mắt mặc dù kìm nén nhưng vẫn đau xót của Tả Lăng Thần. Trái tim từng đợt từng đợt đau nhức. Loại đau đớn này theo nàng suốt dọc đường khiến nàng khó có thể hô hấp, thân thể đau đớn như bị xé rách toàn bộ…
Nàng vô lực đóng cửa phòng lại, đem túi xách ném lên ghế sôpha, trực tiếp đi lên lầu. Lúc này nàng chỉ muốn vùi mình vào giường, cái gì cũng không để ý đến.
"Á…"
Mới vào trong phòng ngủ, Úc Noãn Tâm đã bị trên giường có thêm một người làm kinh hoảng khiến trái tim muốn nhảy ra ngoài. Nàng theo bản năng sợ hãi thở hổn hển một chút. Sau khi thấy rõ người đàn ông ở trên giường thì kinh ngạc mà lấy tay che miệng lại.
Đôi mắt đẹp sớm đã không còn đau buồn cùng bi thương, chỉ còn lại nỗi khiếp sợ vô cùng.
Người đàn ông trên giường không phải ai khác, chính là người đàn ông hai ngày trước uy hiếp nàng trong phòng làm việc… Hoắc Thiên Kình!
Đèn tường trong phòng ngủ lặng lẽ tỏa ra ánh sáng u ám, cửa sổ sát đất rộng mở, tấm rèm màu tím nhạt theo gió nhẹ nhàng lay động. Ngoài cửa sổ là những cây hoa quỳnh mới trồng, cao lớn và nở đầy những đóa hoa trắng tinh, theo gió mà tiến vào, không ngừng mang theo hương hoa thoang thoảng, cánh hoa rơi xuống đầy nhà.
Tất cả đều có vẻ yên tĩnh mà mộng ảo
Trên chiếc giường trải ga màu tím nhạt.
Hoắc Thiên Kình cứ lẳng lặng mà ngủ như thế, cả người hắn mặc âu phục màu đen nằm ở đó, chiếc giường hình như trở nên nhỏ đi.
Hắn gối đầu lên gối của nàng, vùng lông mày luôn nhíu chặt bây giờ có vẻ dãn ra, nhưng cũng không khó nhận ra trán của hắn lộ vẻ mệt mỏi.