Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
"Noãn Tâm, em nói gì?"

Nhà hàng lãng mạn, gian phòng lãng mạn nhất.

Tả Lăng Thần không khỏi sửng sốt thốt lên, nhìn cô gái đang ngồi đối diện hàng mi đang run rẩy, trên bàn là chiếc áo cưới trắng tinh được thiết kế bởi một danh gia.

Anh mang nàng đến đây, vốn là định cùng nhau ăn một bữa cơm lãng mạn, không ngờ nàng lại mở miệng nói với anh – nàng sẽ không gả cho anh!

Tin như sét đánh giữa trời quang làm anh ngây ngẩn cả người.

Hai ngày qua nàng vẫn lẩn tránh anh, ngay cả khi anh tới đoàn làm phim tìm cũng không gặp, mới đầu anh tưởng mình bận công việc không quan tâm nàng khiến nàng tức giận, nhưng hôm nay thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, anh rốt cuộc phát hiện sự tình không chỉ đơn giản có vậy.

Noãn Tâm luôn luôn không phải cô bé nhỏ nhen, anh do công việc mà lạnh nhạt nàng, nàng cũng sẽ không đưa ra quyết định nghiêm túc như thế.

Ngón tay Úc Noãn Tâm vô thức nhanh chóng cứng lại, nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói: "Lăng Thần, là em có lỗi với anh, nhưng em thực sự không thể gả cho anh."

Thật không ngờ, lòng nàng rốt cục thương đau đến nhường nào, có trời biết nàng mong muốn gả cho người đàn trước mắt này đến thế nào, có lẽ, chỉ có Tiểu Vũ mới biết được tâm trạng chờ đợi được cưới của nàng, tràn ngập hạnh phúc và chờ mong…

Vẻ mặt vốn ưu nhã của Tả Lăng Thần rõ ràng có một chút kích động thoáng qua, nhưng rất nhanh đã bị anh đè nén xuống, khôi phục vẻ ôn nhu trước.

"Noãn Tâm, em tức giận à? Chẳng lẽ là – giận dỗi sao?" Giọng nói trầm thấp như nước và êm tai của anh khiến trái tim nàng đập nhanh.

"Lăng Thần, em đang nói thật!"

Úc Noãn Tâm cố nén đau đớn xé nát trong lòng, đưa mắt nhìn về phía anh, "Chúng ta xa nhau nhiều năm như vậy, một lần nữa gặp lại em thực sự thật cao hứng, em đã cho là em vẫn yêu anh, thế nhưng… em trước sau cũng không lừa được chính bản thân mình."

Tả Lăng Thần nghe xong, ôn nhu trong đáy mắt dần dần nhạt đi, bị thay thế bởi sự đau đớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút gấp, anh cũng không nói gì, một lúc lâu sau mới đưa tay, đặt bàn tay bé nhỏ của nàng vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm chặt…

"Anh biết rồi, em vừa nhận được kịch bản mới đúng không? Trước đây thời gian em còn học đại học cũng luôn nghịch ngợm như thế, hơi một tí là mang anh ra tập diễn, anh đoán, lần này chắc là phim hiện đại, đúng không?" Giọng nói trầm thấp của anh lộ ra sự hết sức bao dung đối với nàng.

Úc Noãn Tâm nhìn anh, nàng sao lại có thể không nhìn thấy vẻ đau xót trong đáy mắt anh chứ. Anhthông minh như vậy sẽ không thể không biết nàng không phải đang luyện tập lời thoại…

Trái tim, như đang bị xé rách một mảng lớn, nàng có thể nghe được âm thanh của trái tim đang khóc, rất đau rất đau…

Không gian trở nên ngạt thở…

Nhìn dáng vẻ trầm mặc của nàng, Tả Lăng Thần dường như cũng không thể dối mình, chỉ đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt hơn…

"Noãn Tâm, em nói em không yêu anh, anh không tin chút nào. Nếu như em lo lắng, sợ chuyện kết hôn sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của em, thì anh có thể đợi em, chờ đợi khi em cam tâm tình nguyện gả cho anh mới thôi, chỉ cần… em ở lại bên cạnh anh."

Trái tim bị đánh mạnh, nàng nhìn đôi mắt đen thâm tình tha thiết chân thành của anh, anh là hoàng tử biết săn sóc như vậy, cho dù thế nào vào lúc này anh cũng không đành lòng nổi giận với nàng…

Người đàn ông như vậy, nàng một khi đánh mất sẽ không thể nào tìm được, nhưng mà – nàng chỉ có thể lựa chọn buông tay…

Tiếng nói của anh êm nhẹ nhưng không khó nhận ra mang theo vẻ che giấu đau khổ cùng nhượng bộ, thậm chí… mơ hồ mang theo cả sự cầu xin…

"Lăng Thần, chúng ta không hợp nhau, ba năm trước đây chúng ta không thể ở cùng một chỗ, ba năm sau vẫn là như thế, có thể nói em và anh thực sự hữu duyên vô phận, xin lỗi, là em không biết rõ tình cảm của mình, là em có lỗi với anh…"

Úc Noãn Tâm rất khâm phục chính mình, đang đau lòng như vậy mà vẫn có thể lạnh lùng bình tĩnh nói ra những lời cự tuyệt này, ngay cả giọng nói cũng lộ vẻ hững hờ cùng khách sáo lễ phép.

Nàng đang chăm chú diễn, nhưng trái tim thì đang gắt gao đau đớn…



Bàn tay to đang nắm giữ bàn tay nàng rốt cuộc run rẩy, nàng hầu như có thể nghe được hơi thở thô suyễn của anh, giương mắt nhìn anh, anh dường như đang cố kìm nén gì đó, ngay khi nàng còn muốn nói tiếp thì thấy anh đứng dậy…

Bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy nàng, cả mùi xạ hương thoang thoảng cũng theo hơi thở của nàng tiến vào trong lòng, càng mang tới đau đớn hơn nữa.

"Thật là như vậy sao?"

Tả Lăng Thần vẫn cố sức duy trì nụ cười mà như không cười, ngón tay thon dài trắng bệch lướt qua mái tóc đen nhu thuận của nàng, trước sau vẫn là ôn nhu quan tâm, nhưng lại mạnh mẽ đem đầu nàng hướng về phía anh, khiến cho trong đôi mắt trong veo của nàng chỉ có một mình anh!

"Noãn Tâm là người con gái thế nào sao anh lại không biết? Trong mắt lẫn trong tim em chỉ yêu một mình anh, không phải sao? Vì sao cố nói những chuyện hoang đưpừng làm anh đau lòng? Em – có chuyện gì giấu anh sao?"

Úc Noãn Tâm một trận nghẹt thở.

"Không có! Anh không nên suy diễn mọi chuyện thái quá!" Đôi mắt đen trong trẻo của nàng nhìn thẳng vào anh, nước mắt chảy ngược vào trong lòng.

Đáy mắt Tả Lăng Thần mơ hồ hiện lên một tia sắc bén, nàng dường như thấy mu bàn tay anh đã nổi gân xanh, giờ khắc này nàng mới biết được, bản thân mình đã yêu người đàn ông này sâu đậm.

Lăng Thần luôn là người đàn ông biết rự kiềm chế, cho dù yêu nhau nhiều năm, chưa bao giờ anh nổi giận với nàng, đều luôn tao nhã, luôn khí chất quý tộc, vĩnh viễn ôn nhu như hoàng tử tới từ lâu đài cổ tích.

Không sai, hoàng tử nên xứng với công chúa chân chính, không phải sao? Nàng chẳng qua chỉ là một cô nương phong trần được hoàng tử coi trọng mà thôi, thế giới cổ tích luôn kết thúc tốt đẹp, nhưng còn hiện thực ư? Cô nương phong trần xứng với hoàng tử sao?

Kết thúc trong truyện cổ tích luôn luôn là "Từ đó về sau họ sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn", nhưng trong hiện thực – có bao nhiêu phần hạnh phúc mỹ mãn đây? Người chẳng bao giờ cúi đầu trước số phận như nàng, cho tới bây giờ lại trở thành người bị vứt bỏ đi tự do, không có quyền lựa chọn, cũng không thể có quyền lựa chọn!

"Vì sao? Vì sao em không nói thật mọi chuyện với anh?" Giọng nói luôn trầm thấp của Tả Lăng Thần rốt cuộc vì kích động cũng nâng cao, trong ánh mắt triệt để ôn nhu giờ đây bao trùm đau đớn, tựa như mây đen kéo tới…

Úc Noãn Tâm muốn quay mặt qua chỗ khác, lại bị anh giữ chặt chỉ có thể mở to mắt nhìn lại anh, cũng không thể nào che lấp đau đớn, trái tim cũng trở nên vừa đập vừa đau…

Đúng lúc này, một giọng nói vừa châm chọc vừa hả hê vang lên -

"Hay là để tôi đến nói cho anh nguyên nhân đi!"

Giọng nói bất ngờ của phụ nữ phá vỡ bầu không khí sắp trở nên nghẹt thở, hai người theo tiếng nhìn lại, thấy Ngu Ngọc một thân phục sức hoa lệ đứng cách đó không xa, bởi ở chỗ của hai người có một vách ngăn khá cao, nên dĩ nhiên sẽ không để ý được có người đi tới.

Úc Noãn Tâm sửng sốt.

Tả Lăng Thần đành đứng dậy, buông tay…

Ngu Ngọc khinh miệt nhìn thoáng qua Úc Noãn Tâm, lập tức tao nhã bước đến, theo sau cô ta là bốn người trợ lý, dễ thấy là cô ta chỉ tới chỗ này để ăn cơm mà thôi, thấy có một trợ lý cầm trang phục, một người cô ta dẫn theo để phụ trách hóa trang, người nữa cầm túi xách hộ cô ta, cuối cùng là một người chuyên môn phụ trách liên hệ công việc cho cô ta.

Loại khí thế cùng cái vẻ kiêu căng này chỉ có diễn viên mới xứng.

Ánh mắt cô ta chuyển tới trên người Tả Lăng Thần, vẻ cao ngạo trong ánh mắt nhanh chóng mềm đi, thân thể quyến rũ cố ý tiến sát lại, khẽ mở miệng:

"Tả tiên sinh, anh là một tổng tài danh tiếng lững lẫy như thế, thế nào lại bị con nhỏ Úc Noãn Tâm này giở trò đùa bỡn trong tay như vậy? Cô ta rời bỏ anh rất đơn giản là bởi vì cô ta yêu chính là Hoắc Thiên Kình…"

Từ sau khi người đàn bà này xuất hiện, Hoắc Thiên Kình rất ít khi tìm cô nữa, trong khoảng thời gian gần đây lại càng như vậy, thậm chí khi cô chủ động gọi điện thoại hẹn, cũng bị lạnh lùng cự tuyệt, cô không khó ngửi được mùi nguy hiểm!

Cô là một nghệ sĩ, tuy rằng hiện nay là một diễn viên được người ta nâng niu chạy theo, nhưng nếu một ngày quan hệ cùng Hoắc Thiên Kình chấm dứt, thì sự nghiệp của cô sẽ cực kỳ nguy hiểm. Còn nữa năm nay cô đã 26 tuổi, 26 tuổi nếu như làm ở các ngành nghề khác thì có thể nói là thời kỳ tốt, nhưng trong ngành giải trí thì không hẳn vậy, không thể nghi ngờ, cái độ tuổi gượng gạo cũng đã tới cổ rồi.

Có khối nữ nghệ sĩ ít tuổi hơn cô, ngay như Úc Noãn Tâm ở trước mắt mà nói, cô phải thừa nhận con nhóc này rất tài hoa, bất luận là diễn xuất hay ca hát, vũ đạo đều giỏi, nữ nghệ sĩ có năng lực toàn diện mạnh như thế này thì rất nhiều công ty muốn thu nhận, quan trọng hơn là – dung nhan tuyệt mỹ của Úc Noãn Tâm đến ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng đều tâm động không thôi, vóc người hoàn mỹ khiến bọn họ nhìn mà đều mặc cảm.



Con nhỏ như vậy có thể thấy là rất có tiền đồ, hơn nữa cả Tả Lăng Thần lẫn Hoắc Thiên Kình hai người đàn ông ưu tú đều quan tâm tới, giá trị con người càng tăng thêm hơn, cứ như vậy dĩ nhiên sẽ mang đến uy hiếp cho cô ta!

Nếu như cô không chủ động xuất kích, địa vị diễn viên của cô sớm muộn gì cũng khó giữ nổi!

Đi theo Hoắc Thiên Kình ba năm, cô tất nhiên đã vô ý yêu người đàn ông kia rồi, nhưng cô cũng muốn giữ đường lui cho chính mình, nhỡ ra Hoắc Thiên Kình chán ghét mình, có thể đáp xuống con người có thể địch nổi với Hoắc Thiên Kình – Tả Lăng Thần ở trước mắt này, cùng là một chuyện may mắn!

Tả Lăng Thần dường như rất không có hứng thú đối với Ngu Ngọc, thậm chí chau mày hiện lên vẻ không ưa cùng thiếu kiên nhẫn -

"Ngu tiểu thư, đây là việc riêng của chúng tôi, xin tự trọng!"

Ngu Ngọc không ngờ anh ta lại không khách khí như thế, sắc mắt chỉ trong chớp mắt đã trở nên khó coi, nhưng dù sao cô cũng giỏi giao tiếp, lập tức khôi phục vẻ cao nhã tự tin vốn có.

"Tả tiên sinh, những lời tôi nói là sự thật!"

Cô ta nhìn Úc Noãn Tâm cười nhạt. "Chắc anh không biết chuyện tình giữa cô ta với Hoắc tiên sinh? Cũng phải thôi, cô ta xấu hổ không biết nói thế nào với anh, cho nên việc đắc tội với anh cũng chỉ có thể để tôi làm! Noãn Tâm được Hoắc tiên sinh yêu quý lắm, cô ta không chỉ bồi Hoắc tiên sinh nghỉ phép ở đảo nhỏ, mà còn được Hoắc tiên sinh đưa tới Ngự thư, à, cũng là nhà cũ của Hoắc gia, hình như là chơi đàn dương cầm cho Hoắc lão phu nhân. Tôi đi theo Hoắc tiên sinh lâu như vậy, cho tới giờ cũng chưa thấy anh ta mang người phụ nữ nào về nhà cũ cả, có thể thấy được cô ta đã dùng không ít công phu ở trên người Hoắc tiên sinh…"

Cô ta lải nhải tới đây, thấy ánh mắt của Tả Lăng Thần ánh lên một tia sắc bén thận trọng, thấy dường như đã đạt được hiệu quả, trong lòng nhất thời cười nhạt. Úc Noãn Tâm vô thức nhanh chóng nắm chặt tay, sắc mặt trở nên vô cùng mất tự nhiên.

Sắc mặt Tả Lăng Thần quả nhiên trở nên đột ngột thay đổi, ngón tay thon dài cũng đột nhiên siết chặt, một lúc lâu sau, anh mới buông ngón tay ra, nhìn về phía người bên cạnh -

"Noãn Tâm, trước đây em thực sự đã từng tới Ngự thư?"

Điều anh quan tâm chính là nàng có chính mình nói ra sự thật không!

Úc Noãn Tâm hạ mi mắt xuống, hàng mi dài che giấu hết những đau đớn trong mắt, nhưng lại chẳng chút nào giấu giếm mà gật đầu.

Đó là sự thật, vào lúc này thừa nhận lại là tốt nhất.

Sự thật đớn đau này rốt cuộc che phủ hết những ôn nhu trong mắt Tả Lăng Thần, đối mặt với sự thành thật của Úc Noãn Tâm, lồng ngực anh dường như một cuồn cuộn khí huyết, môi trở nên trắng bệch, thậm chí – khuôn mặt trước giờ đều ưu nhã cũng trở nên cứng ngắc lạnh lẽo, sống lưng thẳng tắp tựa như khối băng lạnh lẽo…

"Vì sao trước đây không nói cho anh biết?"

Đây mới là vấn đề quan trọng nhất, nghĩ tới thật buồn cười, thì ra là tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ có một mình anh mông lung không biết gì, nghĩ đến giờ mới hiểu được vẻ mặt của mợ khi lần đầu tiên gặp Úc Noãn Tâm!

"Em…" Úc Noãn Tâm nhất thời không biết nói gì.

"Cô ta đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói cho anh, chẳng lẽ lại cố ý cho anh biết cô ta đang bắt cá hai tay? Tả tiên sinh nghĩ cô ta tốt đẹp phải không, không ngại nói cho anh biết, tôi đã gặp nhiều nghệ sĩ như thế, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng gặp qua một con nhỏ chủ động hiến thân như thế, để có thể nổi tiếng, cô ta đã làm đủ loại công phu, tôi nhớ rõ trong kỳ nghỉ phép, cô ta cùng Hoắc tiên sinh thậm chí còn ngày đêm vui vẻ…"

"Câm miệng!" Tả Lăng Thần thực sự không nghe nổi nữa, quát lạnh một tiếng.

Tuy rằng anh rất tức giận việc Úc Noãn Tâm giấu giếm, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác chửi bởi, làm nhục nàng!

"Đủ rồi!"

Úc Noãn Tâm thực sự nhịn không nổi, đứng dậy, hô hấp có chút trở nên gấp gáp, nàng nhìn về phía vẻ mặt đau khổ của Tả Lăng Thần, lạnh giọng nói: "Lăng Thần, em đích thực là người phụ nữ như vậy, cho nên – anh sớm thấy rõ được em là tốt rồi, ngày hôm nay em đã nói rõ mọi điều, xin lỗi, bộ váy cưới này không thích hợp với em!"

Nói xong nàng liền xách túi, bỏ chạy ra ngoài.

Tuy rằng Ngu Ngọc nói rất khó nghe, nhưng từng câu từng chữ đều là thật, nàng thực sự không đành lòng nhìn Lăng Thần bị thương!

"Noãn Tâm -" Thấy nàng rời khỏi, Tả Lăng Thần trong mắt cả kinh, ngay tức khắc bị Ngu Ngọc đưa tay kéo lại, thuận thế kéo chặt anh.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!