Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy


Thủy An Lạc kiểm tra xong quay lại thì một bác sĩ thực tập chung phòng làm việc với cô nói: "Vừa nãy bác sĩ Lâm qua đây, nói là phải về trước, có để lại cho cô một tờ giấy cho cô này."

Thủy An Lạc cảm ơn rồi đặt bệnh án xuống bàn, sau đó cầm tờ giấy nhắn lên, trên đó viết buổi tối có việc nên về trước, bảng theo dõi nhiệt độ cơ thể và kết quả kiểm tra cơ bản của bệnh nhân cứ để trên bàn làm việc của cô ta là được.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, sau đó cầm những thứ Lâm Thiến Thần cần chỉnh lý lại rồi đặt qua đó cho cô ta.

"Này, biết gì chưa, chính là cô ta đấy, một năm trước bị Sở Thái tử bỏ, không biết kiếm được đứa con ở đâu ra, sống chết nói đó là của Sở Thái tử, giờ muốn tiến cung lần nữa kia kìa." Y tá A đè thấp giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh trước khi Thủy An Lạc kịp ra khỏi cửa.

"Chuyện này có gì lạ đâu, Sở Thái tử là ai chứ, đến đứa ngốc cũng muốn bám lấy anh ấy. Nếu không cô nghĩ sao một đứa vừa mới học xong năm ba đã có thể đến bệnh viện chúng ta thực tập? Nếu không phải cô ta cứ bám riết lấy Sở Thái tử thì đến kiếp sau cũng chưa chắc đã vào được đây đâu." Y tá B cất giọng mỉa mai.

Thủy An Lạc siết chặt bệnh án trong tay, cô cố gắng nhẫn nhịn, bước thẳng ra ngoài.

Dù sao thì cô có nói là do Sở Ninh Dực ép buộc mình đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai tin, còn chuyện tới bệnh viện làm thì đúng là cô cầu xin anh thật.


Thủy An Lạc vốn nghĩ đến lúc tan tầm mưa sẽ tạnh, không ngờ trời còn mưa to hơn, cô sờ cái ví kẹp lép của mình, thò tay lấy di động ra nhìn giờ mới biết đã tan làm hơn một tiếng rồi mà Sở Ninh Dực thì vẫn chưa thấy đâu. Nếu như bắt xe về thì cô lại không có tiền, lúc trước tiền sinh hoạt phí đều là mẹ cô cho cộng thêm cả tiền cô đi làm gia sư nữa. Nhưng giờ không có mẹ ở đây, cô cũng lâu rồi không đi dạy, tiền mua sữa bột được trả lại lần trước cô vẫn để ở nhà không động đến, tính để sau này dùng cho Tiểu Bảo Bối nhà mình.

Thế nên, lúc này cô hoàn toàn là một kẻ nghèo kiết xác với hai bàn tay trắng.

Thủy An Lạc đứng trước cửa bệnh viện dáo dác nhìn quanh bốn phía, chẳng lẽ Sở Ninh Dực quên đến đón cô à? Hay anh ta chỉ nói chơi thôi?

Ánh đèn chói mắt đột nhiên đập vào mắt, Thủy An Lạc giơ tay che mắt, chờ chiếc xe kia chậm rãi đi tới, cô mới bực bội mắng: "Không rảnh thì nói với tôi một tiếng, đỡ mất công tôi phải..."

Nhưng khoảnh khắc mà cửa chiếc xe kia mở ra, Thủy An Lạc liền trợn tròn mắt, cô hơi xấu hổ lùi lại, sau khi nhìn rõ được biển số xe qua màn mưa và ánh đèn cô mới biết đó căn bản không phải là xe của Sở Ninh Dực.

"Đàn em, nổi giận cái gì thế, từ xa đã thấy em đứng đây rồi, lên xe đi." Cửa xe được mở ra, một giọng nói tao nhã xen lẫn tiếng cười vọng tới.

Thủy An Lạc lúc này chỉ hận không thể chết luôn đi cho bớt nhục, đây là đàn anh trong trường của cô, không ngờ nam thần khóa trên của cô lại xuất hiện thế này.

Thủy An Lạc giơ tay vuốt đầu mình, cười ha ha nhìn người đàn ông trong xe - Mặc Lộ Túc, đang học tiến sĩ tại đại học y thành phố A, cũng là đàn anh mà Thủy An Lạc kính nể nhất, hiện giờ đang công tác ở bệnh viện của Mặc thị. Mặc Lộ Túc, người cũng như tên, thanh tao nho nhã, cứ như một tiên nhân giáng trần trong phim tiên hiệp vậy.

"Lên xe đi, sao thế?" Mặc Lộ Túc thấy cô cứ đứng ở đó mãi thì hiếu kỳ hỏi, "Đang chờ ai à?"

"Không có, không có ạ." Thủy An Lạc ngượng ngùng cười, cô vội ôm túi của mình bước lên xe, chắc mẩm là Sở Ninh Dực đã quên chuyện đón cô rồi.

Chờ Thủy An Lạc ngồi vào rồi Mặc Lộ Túc mới bắt đầu khởi động xe, sau đó lấy khăn lông trên xe đưa cho cô: "Lau khô tóc đi, đừng để bị cảm."

Thủy An Lạc cảm động, đàn anh của cô lúc nào cũng dịu dàng như vậy.

"Nghe nói em quay lại với Sở Ninh Dực rồi à?" Mặc Lộ Túc thản nhiên hỏi, không nghe ra chút ẩn ý nào.


"Báo chí viết linh tinh đấy, chẳng qua vì anh ta biết đến sự tồn tại của Tiểu Bảo Bối nên mới bảo em tới làm bảo mẫu cho con thôi." Thủy An Lạc vừa lau đầu vừa nói.

"Đưa em đến chỗ trước kia nhé, anh còn nhớ chỗ đó không?"

Mặc Lộ Túc gật đầu, chuyện gì của cô anh cũng đều nhớ rõ cả.

"Thế nên vừa xong em đang đợi anh ta à?" Trong lúc chờ đèn đỏ Mặc Lộ Túc quay ra nhìn Thủy An Lạc, thấy được vẻ mất mát thoáng lướt qua trên gương mặt cô, trái tim anh như bị ai đó bóp một cái, có chút chua xót cùng đau đớn.

"Cũng không phải, em thực tập, tan ca muộn, cho nên đang nghĩ xem nên về thế nào thôi ạ." Thủy An Lạc cười hì hì đáp, cô không muốn để anh thấy dáng vẻ quẫn bách của mình.

Mặc Lộ Túc vươn tay xoa lên mái tóc còn ướt nước mưa của cô: "Ngốc ạ, sau này nhớ mang theo ô trong túi, bây giờ bắt xe còn có thể trả tiền bằng wechat cơ mà? Có thể đón xe..." Mặc Lộ Túc đang nói dở bỗng lại nhìn cô, "Giờ em vẫn chưa có lương à?"

Thủy An Lạc cúi đầu, nếu như câu này là người khác nói cô sẽ cảm thấy người ta đang châm chọc cô. Nhưng là anh thì khác, cô biết anh chỉ đang lo lắng cho cô mà thôi.

"Thực tập ở bệnh viện thứ bảy không cần đi làm, con của chị họ anh đang cần người dạy thêm Toán tại nhà. Nếu không sáng thứ bảy với chủ nhật em tới làm gia sư cho con bé, chỉ dạy sáng thôi, buổi chiều vẫn có thể về trông con." Mặc Lộ Túc dịu dàng mở lời.

Hai tròng mắt Thủy An Lạc sáng lên, cô gật đầu lia lịa ngay tắp lự, nhưng nghĩ tới vấn đề lên xuống khó khăn của mình, Thủy An Lạc lại thấy hụt hẫng.

"Cảm ơn anh, để em về suy nghĩ đã, nếu như làm được, em gọi điện lại cho anh được chứ, anh cho em lại số di động đi, em bị mất điện thoại rồi." Thủy An Lạc nheo mắt cười rồi lấy di động ra, sau đó, đang bật máy lên để lưu lại số thì...

"Hết pin? Đùa mình à?"

"Em đấy, não cá vàng quá cơ, lại quên sạc điện thoại rồi chứ gì?" Mặc Lộ Túc mở miệng cười nói.

Dừng lại ở chốt đèn đỏ tiếp theo, Mặc Lộ Túc lấy bút ra, Thủy An Lạc lập tức cười tít mắt chìa tay ra: "Viết lên tay em cũng được, về em lưu lại sau."


Mặc Lộ Túc nhướng mày rồi viết lên tay cô một dãy số.

"Đáng ra anh phải nói "thôi đọc số của em cho anh, để anh nháy máy cho" mới đúng chứ nhỉ?" Thủy An Lạc nhìn anh viết rồi bĩu môi nói.

"Biết thừa là em không nhớ được mà." Mặc Lộ Túc khẽ cười, viết xong cũng đúng lúc đèn xanh bật sáng, anh lại lái xe đi tiếp.

Thủy An Lạc cười khúc khích, nhìn dãy số trên tay mình: "À, phải rồi, nghe nói dạo trước anh có qua Mỹ tham gia hội thảo học thuật về Tim, anh có thể cho em xem sổ ghi chép của anh được không?"

Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng của cô: "Anh có mang cho em rồi đây, trong túi trên ghế sau ấy, tí nữa nhớ lấy nhé, ghi riêng cho em luôn đấy." Mặc Lộ Túc mỉm cười nói.

"Oa, sao anh có thể tốt đến vậy chứ, cô nào mà được anh thích chắc hạnh phúc lắm đấy." Thủy An Lạc kêu ầm lên rồi quay lại lấy cái túi giấy phía sau lên, mở quyển sổ ghi chép bên trong ra xem.

Mặc Lộ Túc không nói gì chỉ khẽ mỉm cười.

Xe dừng lại trước tòa nhà, Thủy An Lạc cẩn thận bọc kỹ quyển sổ ghi chép lại chuẩn bị xuống xe, Mặc Lộ Túc đưa ô cho cô: "Đi chậm thôi, sạc di động xong thì gọi điện cho anh."

"Tuân mệnh." Thủy An Lạc cười tít mắt đáp lại rồi mở cửa cầm ô bước xuống xe.

"Anh đi đường lái xe chậm thôi nhé." Thủy An Lạc nói rồi bật ô chạy thẳng vào sảnh tòa nhà.

Mặc Lộ Túc nhìn cô chạy hẳn vào trong rồi mới nhếch miệng cười, người con gái anh thích... chẳng phải là cô đấy sao.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!