[8]
Đoàn trưởng gật đầu như một lẽ hiển nhiên.
“Chuyện này cũng gần gần giống vậy, nếu như sở trường của hai người sống nhau, vậy thì mặc định sẽ so sánh với nhau ở trung tâm, sau đó giẫm đạp người khác dưới chân mình. Bây giờ trong quân doanh, người bị cô lập nhất là Tiền Đình, một tay súng bắn tỉa, tại sao lại thế, bởi vì khả năng bắn tỉa của Tiền Đình cao hơn bất kỳ người nào khác, cho nên bên cạnh cậu ta, những người tập hợp cùng cậu ta tuyệt đối không phải tay súng bắn tỉa, ngược lại, vô hình trung gây dựng cho cậu ta một tổ đội rất tốt.” Cố Tỉ Thành nói, “Chuyện này còn phải cảm ơn gã.”
“Gã?” Đoàn trưởng khựng lại.
“Không có gì đâu.” Cố Tỉ Thành nói, quay người, ngồi xuống, “Giao người điều tra được cho cấp trên đi, chuyện này chúng ta không nhúng tay vào.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu không quân doanh cũ của người này còn tưởng chúng ta có thành kiến gì với người ta đấy.” Đoàn trưởng cười nói, “Cứ cảm thấy vô hình trung cậu đã đánh thắng một trận.”
“Trận đánh cuối cùng còn xa xôi lắm.” Cố Tỉ Thành khẽ nhếch môi, trước mắt có một trận chiến sắp được phát động, đó là lễ cầu hôn của anh.
Sau khi Đoàn trưởng đi rồi, Cố Tỉ Thành lấy từ trong ngăn kéo bên dưới bàn làm việc ra một chiếc nhẫn kim cương, đặt lên lòng bàn tay mà ngắm nghía.
Ngày mười một tháng mười một sắp đến rồi. Song Thập Nhất*, tuy rằng họ đã không còn độc thân nữa, nhưng chọn cầu hôn vào ngày này là một lựa chọn không tối.
* Song Thập Nhất: Ngày lễ của người độc thân Trung Quốc.
Chiếc nhẫn kim cương trong tay anh đã được đặt làm từ trước.
Cũng trong ba năm ấy, anh thiết kế được hoa văn trên nhẫn, bên trên là Lạc Thần, là Lạc Thần trong câu chuyện thần thoại, cũng là hình dáng mặt dây mà anh từng khắc cho Sở Lạc Nhất.
Viên kim cương bên trong được anh tìm về từ đáy biển sâu. Để tìm được viên kim cương này, anh đã lặn xuống khu vực nước sâu, thập tử nhất sinh mới mang về được viên kim cương Trái Tim Của Biển này.