Lúc Kiều Vi Nhã bước vào ngày thi cuối cùng, Sư Niệm đã theo đoàn quay phim đến nhà một người vợ quân nhân trên vùng núi Tây Tạng. Khu vực này khá xa xôi, gần như không có tín hiệu, cho nên đồng nghĩa với việc cô cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Chị dâu kia là người dân tộc Tạng, chồng đi lính ở Hải Nam, con nhỏ mới ba tuổi.
Trong nhà có một người mẹ chồng đã hơn tám mươi cùng vài con dê nhỏ để lấy sữa. Chồng của chị ấy là một sĩ quan cấp hai, lương một tháng rơi vào khoảng năm nghìn tệ, đối với gia đình này cũng coi như đầy đủ. Vấn đề duy nhất chắc là một năm trời con không thấy cha, vợ không thấy chồng được mấy lần.
Gia đình họ có căn nhà nhỏ hai phòng ngủ mới tân trang lại, trong nhà lắp đặt hệ thống sưởi, vẫn khá ấm áp.
Chị dâu kia có nước da ngăm đen, tuổi tác khoảng hai mươi lăm nhưng trông cứ như ba mươi vậy.
“Mọi người ngồi đi, ngồi đi, lúc trước lãnh đạo đã báo trước là mọi người sẽ đến.” Chị dâu tươi cười chào hỏi, nhìn Sư Niệm rồi không khỏi bị hút mắt vào, “Em gái này xinh đẹp quá.”
Sư Niệm lễ phép cười với chị. Cô lấy túi đồ ăn vặt mang theo đưa cho đứa bé trai cứ mãi ôm chân mẹ. Đứa bé kia có đôi mắt to tròn, da dẻ trắng trẻo hơn mẹ rất nhiều, là một đứa bé rất đáng yêu.
Sau khi họ ngồi xuống, chị dâu rót nước mời họ, “Trời lạnh, mọi người còn cố gắng chạy đến nơi xa xôi như này làm gì. Vợ quân nhân ở khắp cái đất Trung Quốc này đều như nhau thôi, có gì đáng nói đâu chứ.” Chị dâu nói rồi ôm con trai ngồi xuống cái ghế tựa vào cửa, bởi vì trong phòng đã chật kín người.
“Tiền lương hiện tại của ba thằng bé đã cao hơn lúc trước rồi. Cuộc sống của gia đình tôi cũng không có khó khăn gì mấy, cho nên chúng tôi cũng không quá khổ.” Chị dâu cười nói.