Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Phong Phong thấy Bánh Bao Rau đi rồi liền bước qua ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bất Điểm. Tiểu Bất Điểm lập tức nhìn qua bên khác, giống như không nhìn thấy ba mình.

Phong Phong vươn tay ôm cô bé vào trong lòng, “Sắp mùa đông rồi, bé Hường phải nghỉ ngơi, con đừng quấy rầy nó nghỉ ngơi nữa, được chứ?”

Tiểu Bất Điểm cúi đầu không mở miệng.

“Ba mẹ không bao giờ hết thương con cả. Cho dù mẹ có sinh ra em trai hay em gái, ba vẫn yêu con nhất.”

“Thật thế ạ?” Tiểu Bất Điểm đỏ mắt mở miệng hỏi, hình như đang suy nghĩ, Bánh Bao Rau quả thực không hề gạt mình.


Nếu như ba cô bé biết Tiểu Bất Điểm đang nghĩ vậy, sợ là sẽ tức đến hộc máu mất.

“Đương nhiên là thật rồi, ba đã lừa con bao giờ chưa?” Phong Phong nói xong liền ôm cô bé đứng dậy, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé một cái, “Con vĩnh viễn là bảo bối mà ba mẹ đã đánh mất rồi lại tìm được.”

Tiểu Bất Điểm cuối cùng cũng nở nụ cười. Bánh Bao Rau nói đúng, bé vẫn là bảo bối của ba mẹ.

Phong Phong bế cô bé về nhà. Kiều Nhã Nguyễn vội vàng đón lấy, vươn tay lau nước mắt cho cô bé, lại hôn lên khuôn mặt bé.

Tiểu Bất Điểm được an ủi, ba mẹ không ghét mình.

“Mẹ, em trai ở trong bụng ạ?” Tiểu Bất Điểm chớp chớp đôi mắt to nhìn cái bụng bằng phẳng của Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn ôm cô bé ngồi xuống ghế sofa, “Đúng vậy, em trai đang ở trong bụng, giống lúc trước con ở trong bụng mẹ ấy.”

Tiểu Bất Điểm ngạc nhiên bụng mẹ mình, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó thật thần kỳ.

Còn lúc này tại Sở gia, Bánh Bao Rau về nhà tinh thần vô cùng thoải mái. Hiện giờ trước khi thi mười phút chỉ cần bảo Tiểu Bất Điểm thi cho tử tế là được, như vậy cho dù ba nuôi có muốn gây khó dễ cũng chẳng có thời gian.


“Cẩn thận vui quá hóa buồn đấy.” Sở Ninh Dực đang xem tivi đột nhiên nhắc nhở một câu.

Bánh Bao Rau dừng một chút, một lát sau mới nói: “Không đâu ạ.”

Thủy An Lạc khó hiểu nhìn con trai, lại nhìn Sở Ninh Dực: “Đang nói gì thế?”

“Ngoan, chỉ số thông minh thấp thì cứ tiếp tục xem phim máu chó của em đi.” Sở Ninh Dực nói, vươn tay vỗ vỗ đầu vợ mình, ý bảo cô tiếp tục xem tivi.

Bánh Bao Rau vốn định nói gì đó, nhưng lời đến cửa miệng lại cua một cái tụt xuống cổ họng, sau đó nói một câu: “Tốt nhất là mẹ nên xem tivi đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Hai người này định hợp tác với nhau khinh bỉ chỉ số thông minh của cô đấy à?

Bánh Bao Đậu cười lăn cười bò. Mẹ thật quá đáng thương, anh trai vốn định an ủi mẹ, lại thẳng thừng như bổ một nhát dao.

“Nhã Nhã mang thai, em đang nghĩ xem có nên tụ tập một buổi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng một chút không.” Thủy An Lạc cất tiếng hỏi.


“Có gì hay mà chúc mừng? Chúc mừng hai người đó già rồi còn sinh con à?” Sở Ninh Dực cười khẩy một tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Già đâu mà già, Lão Phật Gia cũng mới hai mươi tám thôi có được không?

Nhưng nghĩ đến Phong Phong cũng sắp bốn mươi rồi, cũng có thể gọi là già mới có con thật.

“Ôi, anh Sở, anh cũng già lắm rồi đấy.” Thủy An Lạc đột nhiên ghét bỏ nói.

Sở Ninh Dực sững lại một lúc, giây tiếp theo liền khiêng Thủy An Lạc đứng dậy, “Thím Vu, buổi tối không cần gọi chúng tôi đâu.”

“Này, này, này... em đùa mà, Sở Ninh Dực anh bỏ em xuống.” Thủy An Lạc hai má ửng hồng vùi đầu vào người anh, bị khiêng đi như thế thật mất mặt quá.

Miệng của Bánh Bao Đậu há hốc thành hình chứ O, rất nghiêm túc tham khảo một vấn đề với anh trai mình: “Vì sao người ta ăn cơm mà lớn, còn anh em mình lại phải ăn thức ăn cho chó mà lớn thế này?”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!