"Cô cứ vậy mà đi hả?" Lạc Hiên đứng tựa vào xe mình, lên tiếng hỏi.
Thủy An Lạc uể oải quay đầu lại nhìn anh ta, cuối cùng cười nhạt nói: "Mẹ tôi dặn là không được nói chuyện với người lạ." Nói rồi liền chạy ra vệ đường gọi taxi.
"Người đàn ông của cô đang ở bên người khác kìa." Lạc Hiên mỉm cười nói.
"Anh ta chỉ là ba của con tôi thôi, không phải là người đàn ông của tôi." Thủy An Lạc nghiến răng nói, "Nếu như anh đang muốn xem một vở kịch hay vậy thì xin lỗi, tôi không biết làm ra cái trò hai con đàn bà cắn xé nhau chỉ vì một thằng đàn ông thế đâu."
"Sao thế, bởi vì cậu ta không đáng để cô phải làm như vậy à?" Lạc Hiên nhếch mày gặng hỏi.
Thủy An Lạc quay lại, nhìn người đàn ông điển trai kia từ trên xuống dưới một lượt, "Bởi vì tôi không có hứng thú diễn cho anh xem." Nói xong liền giơ tay ra vẫy xe, nhưng taxi còn chưa dừng lại, cổ tay cô đã bị Lạc Hiên túm chặt lấy.
"Nhóc con, cô định cứ vậy mà đi à?" Lạc Hiên cười gằn nói.
"Có ai không, có người sàm sỡ tôi!!!" Thủy An Lạc đột nhiên hét toáng lên, nhanh đến mức vượt ngoài dự đoán của Lạc Hiên.
Vừa mới đẩy Viên Giai Di vào, Sở Ninh Dực liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của Thủy An Lạc. Anh lập tức quay phắt lại và đập ngay vào mắt anh là cảnh Lạc Hiên đang túm lấy cổ tay của cô, mà cô thì đang giằng co để trốn thoát.
"Giai Di, để anh bảo người đưa em về phòng." Sở Ninh Dực nói rồi giao cô ta lại cho y tá, sau đó nhanh chân sải bước ra ngoài.
Viên Giai Di thấy Sở Ninh Dực chạy đi mất thì căm hận tóm chặt lấy vạt áo mình, chắc chắn con ranh Thủy An Lạc kia cố tình làm vậy đây mà.
Lạc Hiên nhìn cô nhóc đang nhảy loạn xạ kêu gào trước mặt mình thì đen hết cả mặt. Anh ta sàm sỡ con nhóc này lúc nào chứ?
Nhưng anh ta còn chưa kịp làm gì, cô nhóc trong tay đã bị người khác giằng đi mất rồi.
"Anh Lạc, xin hãy tự trọng." Sở Ninh Dực trầm giọng cảnh cáo.
Thủy An Lạc lập tức nấp sau lưng Sở Ninh Dực rồi lè lưỡi nhăn mặt trêu ngươi Lạc Hiên.
Lạc Hiên thoáng cái liền hiểu ra, con nhóc con này... chơi anh một vố... được lắm! Không ngờ con nhóc này lại dám âm thầm lợi dụng anh như thế.
Con nhóc này chưa chắc đã muốn đi thật, nhưng cũng không ngốc đến mức tự dưng chạy đến trước mặt Sở Ninh Dực hỏi tại sao cậu ta lại ở đây, nhưng chắc chắn nó cũng đoán được là anh sẽ không để nó đi như vậy nên thành ra lại tạo cho nó một cơ hội tốt để hét toáng lên. Mà vừa hay, tiếng hét của nó lại bị Sở Ninh Dực chưa vào hẳn bên trong nghe thấy. Như thế không cần nó phải dùng thân phận "vợ cả" đi chất vấn Sở Ninh Dực, vừa có thể giữ lại được thể diện cho mình, lại vừa khiến cho Sở Ninh Dực phải tự mình ra đây, hướng sự chú ý về phía anh, nên tạm thời nó có thể tránh được việc Sở Ninh Dực sẽ hỏi tại sao nó lại xuất hiện ở đây.
Quả nhiên là anh đã coi thường cô nhóc này rồi, trông bộ dạng thì vô hại thế mà hóa ra lại rất ranh ma.
Lạc Hiên nhún vai, sau đó nhìn Thủy An Lạc đang nấp đằng sau Sở Ninh Dực, "Sở tổng nói vậy là có ý gì?"
Sở Ninh Dực quay ra nhìn cô gái đang ôm khư khư cánh tay mình. Thủy An Lạc liền bĩu môi nói: "Tôi đang đứng ở đây thì ông chú đẹp trai này tự dưng chạy đến kéo tay tôi. Tôi sợ quá nên hét lên."
Ông - chú - đẹp - trai!!!
Lạc Hiên lại muốn hộc thêm ngụm máu nữa, anh cũng chỉ hơn cô có mười tuổi thôi chứ mấy.
Sở Ninh Dực nhướng mày, hiển nhiên tâm trạng cũng tự nhiên tốt hơn, câu "ông chú" này gọi hay lắm.
"Anh Lạc, Lạc Lạc nhà tôi còn nhỏ. Mà dạo này lại xuất hiện nhiều ông chú thích ấu dâm lắm, cho nên đề phòng một chút thì vẫn hơn." Sở Ninh Dực nói câu đó một cách bình thản nhẹ tênh.
Thủy An Lạc thấy hả lòng hả dạ vô cùng. Câu này của Sở tổng đúng là khiến Lạc Hiên không thể phản bác lại được. Nếu anh ta phản bác lại thì Sở Ninh Dực sẽ nói đâu có bảo anh ta là ông chú biến thái đâu, mà anh ta không phản bác thì chứng tỏ anh ta thừa nhận anh ta chính là ông chú biến thái. Thủy An Lạc càng nghĩ càng khoái, cái mồm miệng độc địa của Sở Tổng chỉ cần không dùng với cô là cô vui liền.