Sở Ninh Dực vừa bước vào thang máy liền đấm mạnh vào thành thang máy. Lúc nhìn thấy đĩa cơm đó, anh như thể lại trông thấy chú Viên vậy. Còn cả trận hỏa hoạn đó và những người chết trong trận cháy đó nữa.
Sở Ninh Dực xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, nhưng lúc lên xe động tác của anh thoáng khựng lại, ánh mắt hơi thất thần một chút rồi lại nhanh chóng cho phóng xe ra ngoài.
Còn lúc này ở trong nhà, thím Vu đã kéo Thủy An Lạc ra phòng khách ngồi, sau đó lấy khăn ướt giúp cô lau đi vết dầu mỡ bị bắn lên chân.
"Thỉnh thoảng tính tình của thiếu gia kỳ quặc lắm, cô đừng để ý làm gì." Thím Vu vừa nói vừa lau vết dầu dính đi cho cô.
Lúc này tâm trạng của Thủy An Lạc cũng nguôi ngoai đi ít nhiều, "Thím Vu, sao anh ấy lại xuất ngũ thế ạ?" Lúc Sở Ninh Dực trông thấy bộ quân phục kia mới tự dưng nổi khùng lên như vậy, nên chuyện này chắc chắn có liên quan đến việc hồi anh còn ở trong quân đội.
Thím Vu thấy Thủy An Lạc nói vậy liền ngồi xuống cạnh cô, nghĩ nghĩ một hồi rồi mới mở lời: "Chuyện cũng lâu lắm rồi, chắc cũng phải tới mười năm rồi ấy, lúc đó cháu vẫn còn nhỏ nên chắc cũng không nhớ đâu. Hồi đó, thành phố A từng xảy ra một vụ nổ lớn, hình như chết rất nhiều người. Lúc đó thiếu gia là binh sĩ phụ trách nhiệm vụ cứu viện. Nhưng sau đó không biết tại làm sao bên trong chỗ cứu viện lại đột nhiên bị nổ mạnh thêm lần nữa. Cha của cô Viên Giai Di cũng chết trong chính vụ nổ lần đó." Thím Vu sụt sịt nói.
Mười năm trước, cô còn chưa tới 12 tuổi, chắc lúc đó vẫn còn đang học tiểu học, thế nên cô thật sự chẳng có ấn tượng gì về chuyện này cả.
"Là do anh ấy có sai sót trong việc chỉ huy ạ?" Thủy An Lạc bỗng giật thót trong lòng.
"Tôi cũng không biết, thiếu phu nhân à. Sau này cũng đừng nói câu này trước mặt thiếu gia nhé, cậu ấy kiêng kỵ chuyện này lắm." Thím Vu có lòng tốt dặn lại cô.
Thủy An Lạc quay lại nhìn đĩa cơm rơi tan tành trên mặt đất, cô vốn tưởng rằng mình sẽ chạm đến điều mà anh lưu luyến nhưng hóa ra lại vô tình chạm đến vết thương trong lòng anh, thế nên anh mới có phản ứng mạnh như vậy.
"Thím Vu, cháu ra ngoài một lát, thím trông Tiểu Bảo Bối giúp cháu nhé." Thủy An Lạc nói rồi cũng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Cô phải đi tìm Sở Ninh Dực, ít nhất cũng phải xác định được là anh có an toàn hay không.
Thím Vu chản nản lắc đầu, hai cái đứa oan gia này đúng là không thể yên ổn được một lúc mà.
Sở Ninh Dực lái xe thẳng đến bệnh viện, nhưng lại không xuống xe, anh chỉ ngẩng lên nhìn về phía phòng bệnh của Viên Giai Di ở trên lầu. Cảnh chú Viên chết vì anh lại một lần nữa hiện ra trước mắt. Anh có làm thế nào cũng không thể xua cái hình ảnh ấy đi được. Theo lý mà nói, đáng ra anh đâu có phản ứng mạnh như vậy đối với quân phục đâu, nhưng chuyện lần này đúng là vượt qua ngoài dự liệu của anh...
Nhưng, khi anh lại trông thấy chiếc xe bên ngoài kia, trong mắt bỗng lóe lên một tia sáng.
"Cốc, cốc, cốc." Có ai đó gõ lên cửa xe, Sở Ninh Dực trượt cửa sổ xe xuống nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài, sau đó mở khóa xe ô tô để người kia lên xe.
Người này trông cũng chỉ khoảng ba mươi gì đó, dáng vẻ bề ngoài không được ưa nhìn cho lắm, bởi vì bên phải mặt anh ta có một vết sẹo dài. Anh ta mặc một chiếc áo blouse trắng, vừa nhìn là biết là bác sĩ rồi.
"Làm sao thế? Lại có cái gì làm cậu phiền não à?" Người đàn ông kia mỉm cười nói.
Sở Ninh Dực dựa vào thành ghế, "Tôi có cảm giác hình như bệnh của mình lại nặng hơn rồi." Anh nhắm nghiền hai mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt thành một vệt sâu giữa trán.
Người kia cau mày nói: "Sao lại nói thế? Trước đây chẳng phải cậu đã khống chế tốt được rồi đấy sao?"
"Tôi nhìn thấy quân phục và... có vẻ như tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình." Sở Ninh Dực lại lên tiếng, có thể thấy rõ được sự mệt mỏi của anh trong giọng nói đó.
"Không thể nào, tôi nhớ mấy năm gần đây thỉnh thoảng cậu vẫn về trường cũ tập bắn súng mà, ở đó chỗ nào mà chẳng thấy có người mặc quân phục." Anh ta nghiêm túc nhìn Sở Ninh Dực nói, "Là ai để cậu nhìn thấy quân phục mà khiến cậu mất khống chế đến mức này."
"Thủy An Lạc." Sở Ninh Dực đáp lại rồi từ từ mở mắt ra, đây là đầu tiên anh mất khống chế vì nhìn thấy quân phục, nhưng đó còn là "bộ quân phục" mà Thủy An Lạc làm cho anh nữa.