Sở Ninh Dực nghe thấy An Phong Dương nói vậy, cuối cùng cũng chịu thu khẩu súng trong tay lại rồi quay người bắn liền tù tì mười phát súng trong nháy mắt.
An Phong Dương lại xách mông chạy qua đó ngó, kết quả vẫn là thành tích cầm thú - 100 điểm!
Sau khi An Phong Dương quay lại thì Sở Ninh Dực cũng đã thu súng về.
"Vậy phải làm sao? Năm ấy chú Viên vì cứu chúng ta mà chết, thím Viên sau đó cũng ra đi theo. Về chuyện công, Viên Giai Di thành cô nhi như bây giờ là vì chúng ta. Về chuyện tư, năm ấy tôi đã hứa với chú Viên sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, nhưng tôi lại không ngăn cản cô ấy theo nghiệp người mẫu, giờ cô ấy không đứng dậy được nữa, đó cũng là lỗi của tôi." Sở Ninh Dực cúi đầu nói.
"Đưa Viên Giai Di qua chỗ mình đi, mình không tin Viên Giai Di không có ý gì với cậu đâu? Còn cậu thì sao, giờ cảm giác của cậu đối với cô ta là ân tình hay cảm tình?" An Phong Dương đè lên bàn tập huấn nhìn anh hỏi.
"Nói linh tinh gì thế." Sở Ninh Dực tháo bao tay xuống cau mày nói, "Giờ thứ duy nhất tôi có với cô ấy chỉ là lời hứa với chú Viên mà thôi."
"Cái chết của chú Viên không phải là trách nhiệm của một mình cậu, chuyện này cũng liên quan đến mình nữa, kể cả lời hứa với chú Viên, đó cũng là chuyện của cả hai chúng ta. Lạc Lạc chỉ là một đứa bé ngốc nghếch. Lúc con bé xảy ra chuyện cậu lại ở bên Viên Giai Di, cậu bảo nó phải nghĩ sao đây?"
Sở Ninh Dực cau mày càng chặt: "Mình đã nắm chắc khả năng có thể giải quyết được chuyện của cô ấy."
An Phong Dương ngẩng đầu nhìn trời, lại một lần nữa anh bị chỉ số EQ của Sở Ninh Dực đánh gục.
"Chẳng trách đến giờ vẫn không giữ nổi vợ" An Phong Dương khinh bỉ lên tiếng, "Cho dù cậu có vì nó mà hái sao trên trời nhưng cậu không đưa tận tay cho nó thì nói gì cũng vô ích thôi."
Sở Ninh Dực cau mày, anh thấy con gái thật phiền toái.
"Vậy cậu thử nói xem, nếu cậu cảm thấy việc bầu bạn ở cạnh nhau là vô ích, cứ im lặng làm mọi chuyện cho con bé là được rồi, vậy thì cậu để ý chuyện Mặc Lộ Túc dính lấy Lạc Lạc làm cái gì?" An Phong Dương tiếp tục nói, "Nếu cậu cảm thấy dính lấy nhau chẳng ích lợi gì, vậy tại sao cậu lại cứ phải ở bên cạnh Viên Giải Di như thế?"
Mặc Lộ Túc, hiện tại Sở Ninh Dực hoàn toàn không muốn nghe thấy cái tên này.
"Tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, xem rốt cuộc đây là lỗi của ai." An Phong Dương nói dứt lời liền xoay người đi thẳng, nhưng bước được vài bước lại ngoảnh lại chêm thêm một câu, "Cơ mà giờ cậu có nghĩ thông thì cũng vậy thôi, dù gì Lạc Lạc cũng đi mất rồi còn đâu."
Sở Ninh Dực nghe thấy câu nói thiếu đòn kia xong, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Thủy An Lạc đã đi rồi, đã đi thật rồi.
Đây đúng là một tin xấu.
Trên đường về, Sở Ninh Dực gọi điện cho Thủy An Lạc mà cô vẫn tắt máy. Anh buồn bực nhét di động vào cạnh ghế lái rồi tăng tốc phóng đi.
Nếu cậu cảm thấy việc bầu bạn ở cạnh nhau là vô ích, cứ im lặng làm mọi chuyện cho con bé là được rồi, vậy thì cậu để ý chuyện Mặc Lộ Túc dính lấy Lạc Lạc làm cái gì?
Nếu cảm thấy ở cạnh nhau là vô ích! Ở cạnh nhau là vô ích! Ở cạnh nhau là vô ích!
Sở Ninh Dực phóng thẳng về nhà, lúc này cả khu nhà đã chẳng còn nhà ai sáng đèn nữa. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này đã hai giờ sáng rồi.
Sở Ninh Dực ngồi trong xe bần thần một lúc rồi mới mở cửa xuống xe, điện thoại vẫn trong chế độ tắt máy, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày lại có người mà anh không thể tìm được.
Sở Ninh Dực về đến nhà, hôm nay thím Vu không để đèn cho anh, mà anh cũng lười bật, nên anh bước trong bóng tối đi thẳng lên lầu luôn.
Mỗi bước chân của anh đều vô cùng nặng nề.
Nếu như ở bên cạnh nhau là vô ích?
Thì anh cần gì phải ở bên cạnh Viên Giai Di?
Thế hóa ra vẫn là anh sai sao?
Sở Ninh Dực bước từng bước về phía trước, trong bóng tối dần xuất hiện một vệt sáng nhu hòa, dường như anh còn nghe thấy cả tiếng thở phì phò của Tiểu Bảo Bối. Sở Ninh Dực bỗng ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt anh là một khe cửa hé mở, bên trong lộ ra từng chùm ánh sáng dịu dàng.