Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Giọng của Sở Ninh Dực không lớn, thậm chí còn chất chứa ý cười, nhưng ý cười đó lại không chạm đến đáy mắt.

Cố Minh Hạo nhìn xe của Sở Ninh Dực đi xa dần, nụ cười trên gương mặt cuối cùng cũng biến mất. Hắn biết Sở Ninh Dực biết thân phận của mình, càng biết Sở Ninh Dực tuyệt đối sẽ không nói cho Thủy An Lạc.

Mà hắn, chỉ muốn quang minh chính đại cướp Thủy An Lạc lại, không ai có thể ngăn cản được hắn cả.

Xe chạy đi rồi, Thủy An Lạc hơi bĩu môi, rõ ràng rất không hài lòng với Cố Minh Hạo.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, khẽ cười không nói gì.


Nơi họ đến là một nhà hàng mang phong cách cổ điển, kiểu đình viện xưa cũ, đến thăm vào mùa đông phong cảnh cũng không tệ lắm.

Bọn họ tới sớm, giáo sư Lưu buổi chiều mới tới, cho nên vừa hay có thể thưởng thức phong cảnh nơi đây.

Thủy An Lạc ngồi trên ghế mây, nhìn xung quanh, “Phong cảnh ở đây đẹp quá, người có tiền các anh đúng là biết hưởng thụ thật.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, cuối cùng cũng biết hưởng thụ rồi à?

Một bữa cơm với sáu con số không, quả thực tính là hưởng thụ.

“Sao không mời giáo sư Lưu đến nhà mình, hoặc là chúng ta đến trường học?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.

Sở Ninh Dực hai tay vịn lên tay vịn xe lăn, nhìn ao nước nhỏ trong sân, “Nếu vị giáo sư Lưu kia có thể nắm chắc thì tốt nhất là đừng để người khác biết được.”

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, nếu Sở Ninh Dực khỏe lại, sự phòng bị của kẻ khác đối với anh sẽ tăng lên gấp đôi đúng không.


Bữa trưa ăn luôn ở đây, bên ngoài khá lạnh, bên trong có hệ thống sưởi hơi, sẽ tốt hơn nhiều.

Hơn ba giờ chiều, giáo sư Lưu được đón từ sân bay tới, chí ít sẽ không bị người ta phát hiện.

Thủy An Lạc đứng dậy chào hỏi. Giáo sư Lưu cởi áo khoác, sưởi ấm một chút liền không hề lãng phí thời gian, giúp Sở Ninh Dực bắt mạch xem chân.

Thủy An Lạc căng thẳng đứng sau chờ đáp án. Giáo sư Lưu bắt mạch xong, lại xem chân của anh một chút, một lúc sau mới nói: “Bệnh án đâu?”

Thủy An Lạc vội vàng lấy bệnh án từ trong túi mình ra, sau đó đưa cho giáo sư Lưu.

Cả quá trình Thủy An Lạc không dám nói một câu nào. Hồi cô còn đi học giáo sư Lưu đã vô cùng nghiêm khắc, cho nên cô vẫn rất sợ giáo sư Lưu.

Sở Ninh Dực thì khá bình tĩnh, giống như không hề để ý đến kết quả chút nào.

Giáo sư Lưu sau khi xem xong mới nói: “Thử kết hợp giữa châm cứu và xoa bóp xem, nhưng tôi cũng không đảm bảo sẽ có kết quả.”

Thủy An Lạc không ngừng gật đầu, chí ít vẫn còn hy vọng.


Xoa bóp và châm cứu đều nên chú trọng, trình tự châm cứu huyệt vị, thời gian, đều ảnh hưởng đến kết quả, cho nên giáo sư Lưu viết lại rất chi tiết cho họ, viết xong lại nhìn về phía Thủy An Lạc, sửng sốt một chút nói, “Em làm à?”

Không thể nghi ngờ, giáo sư Lưu đang nghi hoặc, không phải là không xác nhận mà là nghi vấn kinh hoàng.

Thủy An Lạc nuốt nước miếng một cái, “Sao, sao thế ạ?”

“Chuyện đó, tôi nghĩ hai người nên tìm ai chuyên nghiệp một chút.” Giáo sư Lưu thật lòng kiến nghị, “Thủy An Lạc tôi nhớ không lầm, điểm thi châm cứu và xoa bóp của em là sáu mươi điểm, hơn nữa mấy câu cuối, nếu dựa theo câu trả lời của em, mười người có ít nhất mười một người sẽ tàn tật.”

Giáo sư Lưu nói xong, cả gian phòng liền yên tĩnh lại.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhịn cười. “Giáo sư Lưu ăn cơm chưa? Không bằng chúng tôi mời giáo sư Lưu ăn bữa tối nhé.”

“Không cần đâu, tôi còn phải quay về trường. Trước cứ dựa vào đơn thuốc này châm cứu một tuần. Một tuần sau tôi sẽ xem có hiệu quả không rồi tiến hành bước tiếp theo sau.” Giáo sư Lưu nói xong lại tiếp tục nhìn về phía Thủy An Lạc với ánh mắt không yên tâm.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!